Xướng:
Đợi phà
Đợi phà nhớ Mẹ chơi vơi
Ngắm nhìn nước chảy ra khơi bồi hồi
Mẹ về tiên cảnh lâu rồi
Sao mà vẫn cứ đứng ngồi không yên
Thân cò lặn lội triền miên rã rời
Trên phà trăng rọi sáng ngời
Ngậm ngùi ký ức của thời ấu thơ
Ví dầu ru ngủ ầu ơ
Giựt mình thức dậy cơn mơ qua phà
PTL
April. 2025
April. 2025
Họa 1:
Đò Chiều
Tháng ngày mộng cũ chưa vơi
Đò chiều sóng vỗ biển khơi liên hồi
Mẹ đà khuất bóng xa rồi
Lòng con khi đứng lúc ngồi chẳng yên
Mẹ hiển đức hạnh chính chuyên
Chịu nhiều khổ nhọc liên miên không rời
Lặng nhìn dáng mẹ rạng ngời
Như đêm trăng sáng một thời còn thơ
Võng đưa kẻo kẹt hò... ơ
Sóng buồn không vỗ vì mơ bóng phà
Hương Lệ Oanh VA
Họa 2:
Cuộc đời như nước đầy vơi
Thăng trầm theo sóng bể khơi từng hồi
Đến khi mộng ước tan rồi
Con thuyền cập bến bồi hồi ngủ yên
Nhớ về quá khứ tinh chuyên
Bao phen đối phó liên miên rụng rời
Thành công cũng đến một thời
Vinh quang tỏa sáng rạng ngời như thơ
Mỉm cười khẻ hát u ơ
Mặt mày hớn hở nằm mơ trên phà
THT
Họa 3:
Qua phà tâm sự đầy vơi
Những cơn sóng vỗ ngoài khơi từng hồi
Xa quê đi học năm rồi
Mà sao vẫn nhớ lại ngồi chẳng yên
Nhớ cha nhớ mẹ trăm chuyên
Nhớ anh nhớ chị liên miên rụng rời
Những đêm trăng sáng ngời ngời
Chạy chơi u mọi một thời tuổi thơ
Xa rồi tiếng võng ù ơ
Không còn bến cũ để mơ đi phà
Nguyễn Cang
Mar. 31, 2025.
Họa 4:
Tháng tư
Nỗi riêng khắc khoải đầy vơi
Niềm chung thao thức biển khơi mấy hồi
Năm mươi năm đã đến rồi
Trong nhà ngoài ngõ nằm ngồi chưa yên
Xưa Người hiền hậu cần chuyên
Không như nay chúng thụy miên tách rời
Ngước trông trăng tỏ ngời ngời
Nhớ xưa quê mẹ một thời nên thơ
Vẵng trong điệp khúc... À ơ...
Tiếng ai thảng thốt ước mơ chuyển phà.
Tâm Quã.
Apr.02, 2025.
Nỗi riêng khắc khoải đầy vơi
Niềm chung thao thức biển khơi mấy hồi
Năm mươi năm đã đến rồi
Trong nhà ngoài ngõ nằm ngồi chưa yên
Xưa Người hiền hậu cần chuyên
Không như nay chúng thụy miên tách rời
Ngước trông trăng tỏ ngời ngời
Nhớ xưa quê mẹ một thời nên thơ
Vẵng trong điệp khúc... À ơ...
Tiếng ai thảng thốt ước mơ chuyển phà.
Tâm Quã.
Apr.02, 2025.
Họa 5:
Hương xưaSông đời cứ mãi đầy vơi,
Lao xao muôn sóng trùng khơi từng hồi.
Bến xưa giờ đã xa rồi
Thuyền trôi vun vút chẳng ngồi nghỉ yên
Miệt mài gắng sức cần chuyên,
Đường trần một chuỗi mộng miên chưa rời.
Nhìn trăng soi sáng rạng ngời
Ngược dòng ký ức nhớ thời ngây thơ.
Bạc đầu, lòng chẳng thờ ơ,
Qua cầu cao vút còn mơ chuyến phà.Minh Tâm
Sông đời cứ mãi đầy vơi,
Lao xao muôn sóng trùng khơi từng hồi.
Bến xưa giờ đã xa rồi
Thuyền trôi vun vút chẳng ngồi nghỉ yên
Miệt mài gắng sức cần chuyên,
Đường trần một chuỗi mộng miên chưa rời.
Nhìn trăng soi sáng rạng ngời
Ngược dòng ký ức nhớ thời ngây thơ.
Bạc đầu, lòng chẳng thờ ơ,
Qua cầu cao vút còn mơ chuyến phà.
Minh TâmLao xao muôn sóng trùng khơi từng hồi.
Bến xưa giờ đã xa rồi
Thuyền trôi vun vút chẳng ngồi nghỉ yên
Miệt mài gắng sức cần chuyên,
Đường trần một chuỗi mộng miên chưa rời.
Nhìn trăng soi sáng rạng ngời
Ngược dòng ký ức nhớ thời ngây thơ.
Bạc đầu, lòng chẳng thờ ơ,
Qua cầu cao vút còn mơ chuyến phà.
1. Tân nhạc:
Qua đò nhớ Mẹ
Tác giả: Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh
Nhạc: Nguyễn Ngọc Tiến
Ca sĩ: Hà Quang
Cây Sầu Đâu Quê Mẹ
Soạn giả: Hoàng Song ViệtNghệ sĩ: Thoại Mỹ & Đào vũ Thanh
Chú thích:
Để thu ngắn thời gian nên bài ca đã cắt lớp Phụng hoàng sau nói lối. Xin cáo lỗi soạn giả.
Nữ:
Đêm nay trời trở lạnh
Gió giao mùa lay động nhánh sầu đâu
Nam:
Văng vẳng đâu đây thánh thót giọt đàn bầu
Và những tiếng mẹ ru ngọt ngào trong kỹ niệm.
Nữ:
Ầu ơ, chiều chiều ra đứng ngõ sau,
trông về quê mẹ... Ầu ơ...
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.
Câu 1:
Nữ:
Và những tiếng ru xưa như cứ buồn theo năm tháng, như tiếng vạc kêu sương giữa đêm trường lẻ bạn dù biết chẳng còn ai để thương nhớ... mong... chờ.
Khi những đứa con vẫn vô tư trong tình thương vô bến vô bờ.
Nam:
Vẫn theo mẹ đến trường ngày hai buổi,
vẫn nô đùa trong lứa tuổi ngây thơ.
Nữ:
Cây sầu đâu già cội đứng bơ vơ,
lá sầu đâu rơi qua mấy độ thu tàn.
Con đường làng vẫn quen lối quanh co,
nghiêng ngã cánh cò trên đồng trưa ruộng sớm.
Câu 2:
Nam:
Rồi chiến chinh ngập trời khói lửa,
mẹ dắt dìu hai con trôi nổi chốn thành đô.
Tiếp tục gian truân cảnh làm thuê ở mướn,
để cho hai con được cơm áo no lành.
Nhà tạm vách thưa dưới mái hiên đình.
Nói Lối
Nữ:
Đêm nay trời trở lạnh
Gió giao mùa lay động nhánh sầu đâu
Nam:
Văng vẳng đâu đây thánh thót giọt đàn bầu
Và những tiếng mẹ ru ngọt ngào trong kỹ niệm.
Nữ:
Ầu ơ, chiều chiều ra đứng ngõ sau,
trông về quê mẹ... Ầu ơ...
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.
Vọng Cổ
Và những tiếng ru xưa như cứ buồn theo năm tháng, như tiếng vạc kêu sương giữa đêm trường lẻ bạn dù biết chẳng còn ai để thương nhớ... mong... chờ.
Khi những đứa con vẫn vô tư trong tình thương vô bến vô bờ.
Nam:
Vẫn theo mẹ đến trường ngày hai buổi,
vẫn nô đùa trong lứa tuổi ngây thơ.
Nữ:
Cây sầu đâu già cội đứng bơ vơ,
lá sầu đâu rơi qua mấy độ thu tàn.
Con đường làng vẫn quen lối quanh co,
nghiêng ngã cánh cò trên đồng trưa ruộng sớm.
Rồi chiến chinh ngập trời khói lửa,
mẹ dắt dìu hai con trôi nổi chốn thành đô.
Tiếp tục gian truân cảnh làm thuê ở mướn,
để cho hai con được cơm áo no lành.
Nhà tạm vách thưa dưới mái hiên đình.
Nữ:
Con khôn lớn mẹ lưng còng tóc bạc,
gánh thân trần làm chai cả đôi vai.
Nam:
Con gái thành danh trên sân khấu,
Nữ:
Con trai đổ đạt chốn khoa trường.
Nam:
Như những cánh chim non rời tổ,
chồng chất cho đời của mẹ nổi cô đơn.
Ngâm Thơ
Nam:
Đêm đêm mẹ vẫn chong đèn
Chờ con của mẹ bên thềm mẹ ơi.
Nữ:
Lá sầu đâu vẫn còn rơi
Cây sầu đâu vẫn chờ nơi quê nghèo.
Câu 5:
Nam:
Chưa kịp trở lại quê xưa thăm cây sầu đâu già nua cằn cổi,
thì mẹ đã ra đi về nơi vĩnh biệt giữa một đêm đông tầm tả trận... mưa... buồn.
Tiếng chuông mỏ ngân nga như lời nguyện cầu mẹ siêu thoát linh hồn.
Bạn hữu thắp hương với tấm lòng thương tiếc,
và chia sẽ nỗi buồn mất mát của hai con.
Nữ:
Con khôn lớn mẹ lưng còng tóc bạc,
gánh thân trần làm chai cả đôi vai.
Nam:
Con gái thành danh trên sân khấu,
Nữ:
Con trai đổ đạt chốn khoa trường.
Nam:
Như những cánh chim non rời tổ,
chồng chất cho đời của mẹ nổi cô đơn.
Đêm đêm mẹ vẫn chong đèn
Chờ con của mẹ bên thềm mẹ ơi.
Nữ:
Lá sầu đâu vẫn còn rơi
Cây sầu đâu vẫn chờ nơi quê nghèo.
Nam:
Chưa kịp trở lại quê xưa thăm cây sầu đâu già nua cằn cổi,
thì mẹ đã ra đi về nơi vĩnh biệt giữa một đêm đông tầm tả trận... mưa... buồn.
Tiếng chuông mỏ ngân nga như lời nguyện cầu mẹ siêu thoát linh hồn.
Bạn hữu thắp hương với tấm lòng thương tiếc,
và chia sẽ nỗi buồn mất mát của hai con.
Nữ:
Nhưng làm sao sớt chia được nổi buồn mất mẹ,
người mẹ đã dâng trọn cuộc đời làm lẻ sống cho con.
Nam:
Cha đi lòng mẹ héo hon,
mẹ đi để lại cho đời con khối sầu.
Câu 6:
Nữ:
Ngày chúng con đã thành nhân chi mỹ,
muốn trọn lòng báo hiếu với từ thân.
Muốn mua tặng mẹ từng tấm khăn manh áo,
muốn dâng cho mẹ từng vật lạ món ngon.
Nam:
Muốn hát cho mẹ nghe một bài ca đẹp nhất,
ca ngợi tấm lòng của người mẹ thương con,
thì hởi ơi mẹ đã không còn nữa.
Cho đất thãm trời đau cho lòng con tan nát,
cho cội sầu đâu lả ngọn bởi đau sầu.
Nữ:
Con đi mẹ dắt qua cầu,
Trần ai muôn nẻo dãi dầu nắng mưa.
Nam:
Chiều chiều chim vịt kêu chiều,
Nhớ hình bóng mẹ chín chiều ruột đau.
người mẹ đã dâng trọn cuộc đời làm lẻ sống cho con.
Nam:
Cha đi lòng mẹ héo hon,
mẹ đi để lại cho đời con khối sầu.
Ngày chúng con đã thành nhân chi mỹ,
muốn trọn lòng báo hiếu với từ thân.
Muốn mua tặng mẹ từng tấm khăn manh áo,
muốn dâng cho mẹ từng vật lạ món ngon.
Nam:
Muốn hát cho mẹ nghe một bài ca đẹp nhất,
ca ngợi tấm lòng của người mẹ thương con,
thì hởi ơi mẹ đã không còn nữa.
Cho đất thãm trời đau cho lòng con tan nát,
cho cội sầu đâu lả ngọn bởi đau sầu.
Nữ:
Con đi mẹ dắt qua cầu,
Trần ai muôn nẻo dãi dầu nắng mưa.
Nam:
Chiều chiều chim vịt kêu chiều,
Nhớ hình bóng mẹ chín chiều ruột đau.