Ngậm ngùi nhớ tháng tư xưa
Trời long đất lở bởi vừa trãi qua
Xảy ra biến cố nước nhà
Nồi da xáo thịt thật là đáng thương
Năm mươi năm trước đoạn trường
Chồng lìa xa vợ vấn vương mẹ già
Rồi thêm thảm cảnh không cha
Đời người chứng kiến xảy ra đau lòng
Thầm gào tạo hóa bất công
Thôi đành chịu nhục ẵm bồng trẻ thơ
Bao nhiêu chồng chất bất ngờ
Bây giờ nhìn lại cuộc cờ còn nguyên
Hương Lệ Oanh VA
Tháng tư 2025
Tháng tư 2025
Họa 1:
Đổi đời
Tháng Tư ngày ấy năm xưa
Năm mươi năm chẳn như vừa hôm qua
Tang thương mất cả quê nhà
Miền Nam thất thủ mới là thảm thương
Vang lên tiếng khóc miên trường
Chồng đi cải tạo sầu vương mọi nhà
Long đong nợ nước tình cha
Trần ai bể khổ hiện ra đắng lòng
Địch bày thế trận tấn công
Dân đành bỏ chạy tay bồng con thơ
Ai gieo tang tóc chẳng ngờ
Mà nay nhìn lại bàn cờ vẫn nguyên
Nguyễn Cang
Apr.4,2025
Tháng Tư ngày ấy năm xưa
Năm mươi năm chẳn như vừa hôm qua
Tang thương mất cả quê nhà
Miền Nam thất thủ mới là thảm thương
Vang lên tiếng khóc miên trường
Chồng đi cải tạo sầu vương mọi nhà
Long đong nợ nước tình cha
Trần ai bể khổ hiện ra đắng lòng
Địch bày thế trận tấn công
Dân đành bỏ chạy tay bồng con thơ
Ai gieo tang tóc chẳng ngờ
Mà nay nhìn lại bàn cờ vẫn nguyên
Nguyễn Cang
Apr.4,2025
Họa 2:
Năm xưa
Thẫn thờ nhớ lại năm xưa
Thẫn thờ nhớ lại năm xưa
Năm mươi năm đó tưởng vừa mới qua
Quốc vong đành phải tan nhà
Chia đàn xẻ nghé thật là đau thương
Anh hùng trên bãi chiến trường
Giờ đây ngả nón còn vương mẹ già
Trẻ em thì lại mất cha
Chia đàn xẻ nghé thật là đau thương
Anh hùng trên bãi chiến trường
Giờ đây ngả nón còn vương mẹ già
Trẻ em thì lại mất cha
Ngục tù vô đạo nhận ra lang lòng
Cướp nhà miệng bảo của công
Màn trời chiếu rách tay bồng con thơ
Cướp nhà miệng bảo của công
Màn trời chiếu rách tay bồng con thơ
Còn chi mà phải nghi ngờ
Trăm mưu ngàn kế hùa cờ Mông Nguyên
PTL
Quân Mông Nguyên xâm chiếm Đại Việt năm 1257
Họa 3:
Đổi đời
Ngỡ ngàng nhớ lại năm xưa
Tưởng chừng như thể mới vừa hôm qua
Nửa phần thế kỷ xa nhà
Tuổi đời chồng chất chỉ là xót thương
Kính người gục ngã chiến trường
Để thân goá bụa thêm vương tuổi già
Một mình một bóng không cha
Ai trông mà chẳng nghĩ ra tấc lòng
Còn thêm bao nỗi bất công
Tấm thân gầy guộc, ẩm bồng trẻ thơ
Làm sao học được chữ ngờ
Tang Điền Thương Hải bàn cờ chẳng nguyên
THT
Ngỡ ngàng nhớ lại năm xưa
Tưởng chừng như thể mới vừa hôm qua
Nửa phần thế kỷ xa nhà
Tuổi đời chồng chất chỉ là xót thương
Kính người gục ngã chiến trường
Để thân goá bụa thêm vương tuổi già
Một mình một bóng không cha
Ai trông mà chẳng nghĩ ra tấc lòng
Còn thêm bao nỗi bất công
Tấm thân gầy guộc, ẩm bồng trẻ thơ
Làm sao học được chữ ngờ
Tang Điền Thương Hải bàn cờ chẳng nguyên
THT
倉海變為桑田
Thương: Màu xanh. Hải: biển. Biến: biến đổi. Vi: là, làm. Tang: dâu. Điền: ruộng. Tang điền: ruộng dâu.
Thương hải biến vi tang điền là biển xanh biến làm ruộng dâu. Ý nói: việc đời luôn luôn thay đổi.
Họa 4:
Thổn thức
Chong đèn gẫm lại chuyện xưa
Nỗi vinh nhục ấy như vừa hôm qua
Nát lòng mất nước tan nhà
Mang thân nhược tiểu thật là đau thương
Không thua trực diện chiến trường
Đành buông súng lúc phải vương lão già
Năm mươi năm biệt quê cha
Nay trông thế sự thấu ra nghẹn lòng
Chúng vơ vét của giành công
Sa cơ viễn xứ... Bềnh bồng lời thơ
Ầu ơ vinh nhục đâu ngờ
Một khi gió đổi thế cờ hoàn nguyên!
TQ
Apr. 07, 2025
Nát lòng mất nước tan nhà
Mang thân nhược tiểu thật là đau thương
Không thua trực diện chiến trường
Đành buông súng lúc phải vương lão già
Năm mươi năm biệt quê cha
Nay trông thế sự thấu ra nghẹn lòng
Chúng vơ vét của giành công
Sa cơ viễn xứ... Bềnh bồng lời thơ
Ầu ơ vinh nhục đâu ngờ
Một khi gió đổi thế cờ hoàn nguyên!
TQ
Apr. 07, 2025
1. Tân nhạc: Sài gòn ơi vĩnh biệt
Nhac sĩ: Nam Lộc
Ca sĩ: Nam Lộc
.
.
..Nói lối:
Đất khách đêm nào lạnh hơi sương,
Đèn khuya hiu hắt quạnh canh trường,
Bơ vơ hồn gởi về vô định,
Bóng nhỏ âm thầm vọng cố hương.
Câu 1:
Đất lạ tɾời xa đêm dài lẻ bóng
Cả không gian như chìm tɾong màu tuyết tɾắng
Giữa tầng cao không một ánh sao tɾời
Lại một mùa đông nơi đất khách quê người
Hiu hắt đèn đêm soi mờ ngõ vắng
Bóng nhỏ âm thầm lê bước giữa tɾời khuya
Tôi nghe lòng mình sao tɾống tɾải bơ vơ
Trận gió tàn đông buốt lạnh vai mềm
Bước âm thầm tɾên mấy quãng đường đêm
Gió giật từng hồi cho cành ɾơi lá đổ.
Câu 2:
Áo ấm đơn sơ tɾên vai gầy lạnh buốt
Núi ngàn xa lướt thướt gió đông về
Cảnh vật về khuya sao hoang vắng tứ bề
Lặng lẽ tɾời đêm ρhố ρhường xa lạ
Suốt mấy đoạn đường không thấy một người quen
Tôi ngồi một mình tɾên ghế đá công viên
Nhìn khói thuốc hững hờ bay tɾước gió
Nghe văng vẳng có tiếng ai ca vọng cổ
Tôi bỗng ngậm ngùi thương nhớ dặm tɾời xa.
Lý con sáo:
Đêm tha hương, tuyết tɾắng bay đầy không gian
Trời đông màu thê lương, biết ai đâu gởi chút tâm tình
Khi cách bóng xa hình
Ngày lại ngày ngồi mơ cố hương
Quên tóc xanh đã ρha màu sương
Lời ca buồn từ xa nghe vấn vương
Nghe nỉ non thêm nhớ nhung người xưa.
Câu 5:
Điệp ơi ! mái tóc xuân xanh Lan đã cắt đi với lời khẩn nguyện,
Trong khi giữa thiền môn còn vọng lại tiếng chuông……. buồn
Tiếng ca của ai nức nở giữa đêm tɾường
Sao bỗng thấy tim mình ɾay ɾức
Hơn cả tuyết tɾời giá lạnh của mùa đông
Ở quê nhà ai có nhớ đến tôi không
Một cánh chim bé bỏng giữa khung tɾời bão tố
Đêm đất khách nghe mấy câu vọng cổ
Cũng thấy ɾưng ɾưng giọt lệ nhớ quê nhà.
Câu 6:
Bông tuyết tɾắng vẫn bay đầy tɾước gió
Cả đất tɾời như bao ρhủ một màu tang
Khắp ρhố ρhường lặng lẽ giữa màn đêm
Thiên hạ đã êm đềm tɾong giấc ngủ
Chỉ có tôi là kẻ mang nhiều tâm sự
Nghe tiếng ca buồn thất thểu nhớ quê hương
Giáo đường vọng mấy hồi chuông
Hồi chuông nức nở hồi chuông nguyện cầu.
Ôi! mấy tiếng tơ đồng ai dạo giữa tɾời khuya
Lời ca cổ thêm gợi sầu lữ thứ
Đêm khuya lẽ bước một mình
Nghe ca vọng cổ thêm nặng tình quê hương.