18 tháng 9, 2024

VTM_155_Trăng Khuya_Hương Lệ Oanh VA

 






Xướng:

Trăng Khuya


Trăng khuya vằng vặc sáng lung linh
Cảnh vật xung quanh thật hữu tình
Thanh vắng chơi vơi hồn lạc lỏng
Bao la rộng lớn khắp hành tinh
Dạt dào thấu hiểu lòng nhân thế
Trong sáng mơ màng thệ chứng minh
Ngày ấy xa rồi lòng rộn rã
Dưới trăng đẹp lắm thuở thanh bình

Hương Lệ Oanh VA

Họa 1:

Trăng xưa 

Rừng rậm âm u cảnh hiển linh
Tường đông lửa lựu ngát hương tình
Hồn quê quạnh quẽ đời dâu bể
Xuân sắc đong đầy nắng thủy tinh
Cầu Thệ Thủy, đêm trăng bóng rũ
Bến Vân Lâu đợi, tiết thanh minh
Hương xưa một thoáng còn lưu luyến
Núi Ngự tròn trăng đẹp thái bình.

Nguyễn Cang

Sept. 16, 2024

Họa 2:


Chim chìa vôi

Văng vẳng đâu đây tiếng tích linh
Chim kêu báo hiệu rất vô tình
Trăng khuya ẩn hiện nơi đầu ngõ
Tuyết trãi sân nhà chiếu trắng tinh
Động vật trời sinh ai biết được
Bản năng thiên phú rất thông minh
Chìa vôi tên gọi nơi dân dã
Nhảy nhót vui chơi cảnh thái bình

PTL
tích linh 鶺鴒: chim chìa vôi. Người ta còn gọi nó là Tuyết cô 雪姑 vì khi nó kêu thì tuyết rơi và nó thich ăn tuyết


Họa 3:

Mạt Pháp

Đại Đức Ba Vàng dựng chuyện linh
Cúng dường bá tánh quá thâm tình
Phước sương tràn ngập Thầy vô đạo
Biến chất sãi sư thái hoá tinh
Mạt Pháp nhiễu nhương sầu biến chất
Mãn Thời hỗn loạn kiếp vô minh
Kẻ còn tim óc lòng tơi tả
Phép lạ ban cho tựa thủy bình

THT

Phước sương 福 : thùng chứa đựng phước.

Mạc Pháp: Mạc  là cái ngọn, pháp là giáo lý của 1tôn giáo. Mạc Pháp là thời kỳ cuối cùng của chính pháp, còn gọi là mạc thế末世

Thủy bình 水平 nước phẳng

Đại Đức Ba Vàng:

https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%ADch_Tr%C3%BAc_Th%C3%A1i_Minh

Họa 4:

Trung thu thuở ấy


Tiếng trống múa lân đón phước linh,
Đêm rằm tháng tám đượm bao tình.
Hoa đăng dưới phố đầy kim tú,
Nguyệt tỏ tầng không mãn thủy tinh.
Trẻ nhỏ rước đèn trong bóng tối,
Tao nhân phó hội tới bình minh.
Trà thơm bánh mứt bình thơ phú,
Trai gái đàn ca cảnh thái bình.

Mỹ Ngọc.

Sept. 17, 2024.

Họa 5:

Trăng nhớ

Vằng vặc đường trăng bóng diệu linh
Dáng in bến cũ đượm thâm tình
Bâng khuâng rảo bước trên đường vắng
Khắc khoải thả hồn trước lối tinh
Nhớ mãi vòng tay thời thiện mỹ
Thương hoài nụ thắm thủa anh minh
Miên man chợt tĩnh dừng chân hỏi
Đêm đã tàn canh bóng nguyệt bình

Sept. 16, 2024

TQ


Họa 6:


Vịnh trăng

Chú cuội ôm cành đa hiển linh,
Lên chơi trăng sáng biết bao tình.
Địa cầu xoay chuyển xuân - thu - hạ…
Vũ trụ giao hoà nhật - nguyệt - tinh.
Vầng ngọc khuyết tròn luôn trác tuyệt,
Máy trời đặt để quá thông minh.
Che rèm ẩn mặt khi mưa bão,
Gợi hứng thi nhân mộng thái bình.

Minh Tâm



1. Tân nhạc: 
Trăng về thôn dã
Nhạc sĩ: Hoài An
Ca sĩ: Trúc Anh



2Tân cổ:
Phần vọng cổ câu 5 có dùng câu thơ Yên ba giang thượng sử nhân sầu của Thôi Hạo 
Xem chú thích ở cuối bài

Tiếng Quốc Đêm Trăng
Tân Nhạc: Vũ Đức Sao Biển
Vọng cổ: Anh Kiệt
Nghệ sĩ: Kim Luận


Tân Nhạc:

Đêm trắng qua sông dài,
Chợt nghe tiếng quốc dưới trăng.
Chim hỡi chim kêu bầy,
Mà như chim hót nhớ ai.
Từ ước mơ tương phùng,
Gọi giữa đêm não nùng.
Cho con bạn tình chung.
Cho con bạn… tình chung.

Gọi giữa đêm não nùng.
Cho con bạn tình chung.
Cho con bạn… tình chung

Vọng Cổ 

Câu 1:
Em lại trở về đây trên bến sông xưa năm nào đưa tiễn.
Anh ở nơi đâu sao chỉ có vầng trăng đơn lạnh đón… em… về.
Trăng nước vẫn thủy chung sao ai nỡ hẹn thề.
Có phải chốn thị thành phồn hoa đô hội,
lộng lẫy sắc màu đã trói cuộc đời anh.
Nhìn một con đò trên sóng nước long lanh,
lòng rộn rã chờ phút giây tương hội.
Nhưng chỉ mình em trên bến vắng đìu hiu,
đành gửi tâm tình nương theo khói sóng.

Câu 2:
Sương phủ trắng không gian một màu giá lạnh,
nhưng đâu lạnh bằng lòng em trong cô quạnh đợi chờ.
Chờ một chuyến đò ngang nối lại đôi bờ.

Lý Chim Quyên:

Trên sông buồn trăng nhớ ai,
Mà bóng trăng nhạt nhòa,
Soi đáy sông lặng lờ như hiểu được tình em.
Anh nơi nào nghe tiếng đêm
Đuổi theo sông dài,
Theo tiếng chim lạc bầy kêu sương giữa trời khuya.
(Về lại vọng cổ )
Tiếng quốc đêm trăng như gửi lời ước hẹn,
Dẫu biển cạn mòn không thay đổi được tình ta.

Tân Nhạc:
Hoa ơi, em đâu rồi,
Ngàn hương tóc xanh đâu rồi.
Long lanh con sông dài,
Về đây nhớ một vầng trăng.
Người có hẹn gì không,
Mà sao sóng lên mênh mang một dòng.
Tình chỉ một lần qua,
Mà sao tiếc thương cả đời ta.
Đêm trắng qua sông Hậu,
Chợt nghe tiếng quốc nhớ nhau.
Chim hót nơi giang đầu,
Mà sao tê buốt cuối sông.
Người ấy xa ta rồi,
Còn tiếc chi mà gọi:
Ơi con bạn tình ơi,
Ơi con bạn... tình ơi.

Còn tiếc chi mà gọi:
Ơi con bạn tình ơi,
Ơi con bạn... tình ơi

Câu 5:
Năm tháng đợi chờ bến xưa không dời đổi.
Chỉ có chuyến đò qua thay đổi tự... lâu... rồi.
Lời thề xưa ai cũng vội quên rồi.
Đã bao mùa trăng em trở về bến đợi,
làn tóc xanh giờ đã nhạt mùi hương.
Để mơ màng hình bóng một người thương,
Để nức nở trong nỗi sầu cô độc.
Rồi dưới trăng một mình em thầm khóc,
“yên ba giang thượng sử nhân sầu.”

Lý Con Sáo:
Đêm trăng xưa,
Trên bến nghẹn ngào tiễn đưa.
Dòng sông buồn ngân lên,
Như khúc ca đưa tiễn một người,
Sẽ đi, đi mãi không về.
Đêm trăng này mình em trên bến xưa,
Sông cũng ngân lên một bài ca.
Lời ca buồn nghe sao xót xa,
Mãi mãi ta mất nhau từ đây.

Câu 6:
Nhưng biết làm sao khi đồng tiền xé lời chung thủy,
thì trái tim yêu có trăm nẻo đi về.
Làm sao cắt nửa vầng trăng,
Làm con đò nhỏ thả trôi theo dòng.
Gửi ai cả một tấc lòng,
Gửi ai tiếng quốc não nùng dưới trăng.

Chú thích:
Yên ba giang thượng sử nhân sầu 煙波江上使人愁
Nghĩa là: khói sóng trên sông khiến người buồn
Đây là câu trong bài Hoàng hạc lâu 黃鶴樓 của Thôi Hạo 崔顥. Bài thứ 170 trong quyển Đường thi tam bách thủ 唐 詩 三 百 首

PTL

黃鶴樓                         Hoàng Hạc Lâu
昔人已乘黃鶴去, Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khu,
此地空餘黃鶴樓。 Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
黃鶴一去不復返, Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
白雲千載空悠悠。 Bạch Vân thiên tải không du du.
晴川歷歷漢陽樹, Tích xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
芳草萋萋鸚鵡洲。 Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
日暮鄉關何處是         Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
煙波江上使人愁。 Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
崔顥                         Thôi Hạo

Chú thích:
Đa số sách dich chữ 去 là khứ.
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Tuy nhiên chữ khứ là thanh trắc thành ra bài thơ lạc vận.
Chữ 去 còn đọc là khu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khu
PTL

Bản dịch của Ngô Tất Tố:

Người xưa cưỡi hạc đã lên mây,
Lầu hạc còn suông với chốn này.
Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn
Ngàn năm mây bạc vẩn vơ bay.
Vàng gieo bên Hán, ngàn cây hửng
Xanh ngắt châu Anh, lớp cỏ dày.
Trời tối quê nhà đâu tá nhỉ?
Đầy sông khói sóng gợi niềm tây!

Hoàng Hạc lâu