1910-1987
Nhớ ba
Năm bảy
chín tiển ba về quê cũ
Rồi vượt biên với
áo vũ cơ hàn
Bước đường đầu
sao tránh khỏi lầm than
Nơi đất khách
không thân bằng quyến thuộc
Nhìn tuyết phủ mà
lòng con não nuột
Để cha già ở lại
với nhớ thương
Rồi một hôm con ủ
dột đoạn trường
Nghe ba mất mà đầu
không khăn trắng
Nhìn di ảnh mà bờ môi đăng đắng
Hơn năm mươi năm chẳng bớt nguôi ngoai
Hằng năm vào ngày cuối của tháng hai
Mắt con đo đỏ lệ dài hai bênFeb. 2025
Trần-Văn Phét
Bước đường đầu sao tránh khỏi lầm than
Nơi đất khách không thân bằng quyến thuộc
Để cha già ở lại với nhớ thương
Rồi một hôm con ủ dột đoạn trường
Nghe ba mất mà đầu không khăn trắng
Hơn năm mươi năm chẳng bớt nguôi ngoai
Hằng năm vào ngày cuối của tháng hai
Mắt con đo đỏ lệ dài hai bên
áo vũ cơ hàn 襖羽飢寒: biểu tượng của sự
nghèo khổ. Thuở xưa người ta dùng lông chin để làm áo chống lại sự rét mướt
Trong bài Phụng
hoàng đài 鳳凰臺
của Đổ Phủ 杜甫 có câu:
Khủng hữu vô mẫu sồ 恐有無母鶵
: Sợ chim con không có mẹ
Cơ hàn nhật thu thu 飢寒日啾啾:
Ngày ngày đói khác kêu ti tỉ
Tình Cha
Tác giả: Ngọc Sơn
Ca sĩ: Thanh Vinh
2. Cổ nhạc:
Ðoạn Khúc Lam Giang
Con tìm về nơi đây,
nơi tháng năm êm đềm tuổi ấu thơ.
Hàng cau vẫn như đón chờ,
khóm trúc già với vườn cây ao cá.
Nơi cha từng nuôi lớn con,
trong bão giông đâu sờn chí trai.
Nay cha già tóc đã bạc phai,
mắt hoen hoen mờ lưng còng bước theo thời gian.
Lặng thầm nhìn thương cha,
bao tháng năm qua,
con cách xa quê nhà,
giờ về bên cha,
bên mái nhà xưa,
mà ước thời gian,
quay trở về - quay trở về,
cho sống lại tuổi thơ năm nào.
Nhớ lắm cha ơi, những ngày - đòn roi vì quá ham chơi,
trưa hè năm ấy, với bao chúng bạn tuy nghèo mà vui.
Chắp tay ước nguyện, cho người cha mãi mãi bên con.
Vọng Cổ
Câu 1:
Ơi mái tranh xưa nay tôi trở về đây sao mà thân thương quá.
Mái tóc cha yêu đã bạc màu theo năm tháng tần tảo gian lao nuôi các con thơ khôn lớn… nên… người.
Như biển cả bao la - cha quá đỗi tuyệt vời.
Tình thương cha dành cho con tất cả,
lam lũ một đời nào quảng ngại gió sương.
Trên khắp nẻo đường đời cha dẫn bước con đi,
thắm đượm mồ hôi trong những buổi trưa hè.
Bên hiên nhà kẽo kẹt võng đong đưa,
nhè nhẹ đôi tay để con khờ thêm say giấc.
Câu 2:
Nhớ lắm cha ơi những trưa hè năm ấy,
theo chúng bạn rong chơi con quên cả lối đi về.
Chiếc đọt trên tay cha tìm dắt con về.
Mẹ vội ôm con nép vào sau hiên bếp,
che chắn cho con khờ tránh một trận đòn roi.
Nhớ những ngày trời trở nắng con đau,
thức trắng đêm khuya cha một mình canh giấc.
Vậy mà cha tôi không một lời than trách,
mong muốn cho con mình sớm được bình an.
Vọng Kim Lang
Con khắc ghi vào tim,
bao nghĩa ơn sinh thành.
Như thái sơn cao ngời,
cho con tựa bóng cha ơi.
Dẫu đi khắp nẻo đường đời,
con nào kể hết công cha.
Năm nào con cùng cha già yêu dấu,
sớm hôm trên đồng, cùng đuổi cá hái rau.
Lấm lem ướt đẫm thân gầy, cha ngồi rửa nón cho con.
Sáng trong mắt cha nụ cười con khờ thấy bao niềm vui.
Màn đêm dưới ánh trăng thanh,
chõng tre cha nằm bên con.
Vui đùa kể chuyện con nghe,
Mong ước sao con hiền thành nhân.
Câu 5:
Cha ơi con ước mong sao thời gian có thể nào quay trở lại.
Để được xóa đi vết nhăn đã hằn lên vầng trán mà cha đã hy sinh qua bao năm tháng… cơ… hàn.
Phụ tử tình thâm, con nước mắt tuôn trào.
Phận làm con thấy mình sao bé nhỏ,
chưa thể đáp đền công đức song thân.
Mong muốn một ngày con được phụng dưỡng nghĩa ân,
để cha già cuối đời không còn cô quạnh.
Để dạy cháu con những lời khuyên nhủ,
của một người cha - ôi quá đỗi hiền hòa.
Câu 6:
Chiều nay dắt cha già trên con đường xưa bé nhỏ,
mà ngỡ hôm nào cha dìu bước con đi.
Tiếng gọi năm nào cứ vọng mãi trong con,
như níu kéo thời gian có thể nào quay trở lại.
Quy luật thời gian con nào đâu chống lại,
để cha già cứ ngày một héo hon.
Bên hiên - gậy trúc rung rung,
dang tay cha ôm cả con tôi trong lòng.
Giờ đây con đã trở về,
bên cha sống lại tuổi đời ấu thơ.
Cha là tất cả cha ơi,
ngàn năm con vẫn trọn đời yêu thương.