Xướng:
Ngàn xa luôn nhớ lại gần
Nhiếp tâm miên mật cùng lân mẫn lòng
Trăng nghiêng gió lướt cửa không
Diệu âm từ tuệ nương dòng suối reo
Mạch tình quanh quyện chân đèo
Vượt muôn ghềnh thác dần theo sông hồ
Ngàn trùng sóng biển nhấp nhô
Chan hòa sương trắng mây mù cùng nhau
Thương yêu xóa hết ưu sầu
Thấu tình toại ý ở đâu vẫn mà
Hai đầu trái đất chẳng xa
Không như thời chiến... Mình là của nhau.!
Tâm Quã
Feb. 26, 2025
Họa 1:
Gặp em qua xích lại gần
Một nguồn hấp lực lân lân nổi lòng
Biết rằng có đặng gì không
Nhưng sao vẫn cứ như dòng thác reo
Vượt qua nghìn suối trăm đèo
Vạn đồi muôn núi men theo đại hồ
Gió mơn mặt nước lô nhô
Ngỡ mình song bước tít mù với nhau
Ngờ đâu vỡ mộng tình sầu
Ngây ngô ảo vọng có đâu chăng mà
Nàng ta người đẹp cao xa
Ta ngồi đáy giếng tưởng là có nhau
Họa 2:
Tưởng xa nhưng lại rất gần
Tu tâm tích đức ái lân cõi lòng
Cuộc đời sắc sắc không không
Khi diều gặp gió theo dòng mừng reo
Những ngày lên ải xuống đèo
Như hoa héo úa rõi theo ao hồ
Ngoài kia sóng vỗ lô nhô
Ở đây gió đẩy sương mù quyện nhau
Dặm trường có biết bao sầu
Thứ tha xóa bỏ biết đâu mặn mà
Giã từ nghiệp chướng rất xa
Dang tay rộng mỡ nghĩa là hòa nhau
PTL
愛憐 ái lân: thương yêu quí mến
Trong Phật giáo Thiền có câu: Nhân thế vô vô sắc sắc 人 世 無 無 色 色: Cuộc đời sắc sắc không không
Một thoáng hương xưa Dẫu xa mà ngỡ như gần, Một đời luôn nhớ hương lân trọn lòng. Nhìn mây lãng đãng tầng không, Mơ màng nghe sáo trên dòng sông reo. Chim bay xa khuất lưng đèo, Ánh trăng lặng lẽ hòa theo sắc hồ Thấp cao ngọn núi lô nhô, Sau màn sương trắng lù mù chen nhau. Trời đêm ai khéo gợi sầu Tiếng đàn theo gió từ đâu mượt mà. Tri âm nào kể gần xa, Nghe trong cung bậc biết là cho nhau. Minh Tâm
Trường Sa sóng vỗ cũng gần
Tình cô hàng xóm đông lân ngập lòng
Chiều rơi bước nhỏ chân không
Tâm tư lắng đọng nghe dòng sông reo
Quanh co sạn đạo lưng đèo
Mạn thuyền sóng vỗ trôi theo biển hồ
Xa xa đò nhỏ lô nhô
Lang thang mây trắng mịt mù đuổi nhau
Tình tang uống cạn chén sầu
Thiên thu một cõi về đâu hỡi mà
Hai đầu nỗi nhớ xót xa
Nếu không chạy loạn chắc là có nhau
Nguyễn Cang
Mar. 04, 2025
Ta lăn lộn chốn
dương gian cõi tạm
Để xây lâu đài danh
vọng hư vô
Danh vọng đó như giấc
mộng mơ hồ
Bởi trần thế tạm nương không gì là mãi mãi
Rồi đến khi nhắm mắt xuôi....tay
Dù cho ta có tiền
cao như núi
Cũng đâu có thể mang
theo vì đời người ngắn ngủi
Luôn biến đổi khôn lường đến phút cuối mới ngộ ra
Trong tất cả chúng
ta , có được mấy ai, mãi phú quý sang giàu
Có được mấy ai thoát
kiếp trầm luân biển khổ
Của cõi tạm dương trần đầy rẫy thương đau
Vậy mà ghen ghét lẫn
nhau
Cố chiếm lấy hư vô,
tranh đấu giựt giành
Đâu hay đời mong manh như sợi chỉ mành
Mỗi phút trôi qua
biết bao người về cát bụi
Về với cõi mơ màng
trăng nước gió sương
Họ chỉ mang theo, bên
mình phước tội
Không còn vấn vương lo lắng muộn phiền
Và trắng đôi tay, không
danh vọng bạc tiền
Không uy quyền, không
sang hèn
Hết thù oán ganh dua,
hết đeo đẳng khối sầu
Hết tham ái sân si
Chẳng còn lại gì, chỉ còn vĩnh viẽn chuyến đi
Vậy thì ai ơi ! hãy
sống vì nhau, đừng gian dối lọc lừa
Hãy giác ngộ để thảnh
thơi giữa biển đời sanh tử
Để không uổng phí kiếp
người khi rời khỏi trần gian