Khi nói đến kiến, việc đầu tiên hắn nghĩ đến bài thơ ngụ ngôn của Jean de La Fontaine mà hắn cũng như nhiều người được học bài thơ "con ve và con kiến", chắc ai cũng được nghe giảng dạy về tính chịu khó và thông minh của loài côn trùng này. chúng có khả năng sáng tạo cao và nếu nói đến sức lực thì không có sinh vật nào trên trái đất mạnh bằng kiến vì chúng có khả năng vác thức ăn nặng hơn nó đến 50 lần. Loài người có ai vác nổi một con voi chưa nếu đem so sánh sức mạnh với kiến và chúng còn có thêm một khả năng sáng tạo cao.
Ngoài video nói đến trí thông minh và sáng tạo của loài kiến hắn còn kèm theo một bài viết, bài TÌNH NGHĨA VÀ TRÍ THÔNG MINH CỦA LOÀI KIẾN.
Ara
TÌNH NGHĨA VÀ TRÍ THÔNG MINH
CỦA LOÀI KIẾNHàng chục con kiến bị rơi vào chai nước 5 lít được để mở suốt đêm. Chúng vùng vẫy trong làn nước trong suốt, như thể từng con đang chiến đấu giành giật sự sống.
Ban đầu, tôi tưởng rằng chúng đang dìm nhau để sống sót, con này giẫm đạp lên con kia để tự cứu mình.
Tôi quay đi, quyết định không can thiệp.
Nhưng hai tiếng sau, sự tò mò khiến tôi nhìn lại vào trong chai một lần nữa.
Và tôi sững sờ: những con kiến vẫn còn sống! Chúng đã tạo thành một “hòn đảo sống” - một kim tự tháp nhỏ - trong đó vài con làm điểm tựa để nâng những con khác nổi lên khỏi mặt nước, như thể cả một cộng đồng đang hợp sức tồn tại.
Tôi nín thở quan sát. Những con ở dưới bị ngập nước, nhưng không mãi mãi. Một lúc sau, chúng được thay phiên bởi những con từ tầng trên. Những con khỏe mạnh tự nguyện lặn xuống, còn những con mệt mỏi từ từ trèo lên - không chen lấn, không xô đẩy.
Không con nào tìm cách thoát thân trước. Chúng phối hợp nhịp nhàng và dìu nhau vượt qua cơn thảm họa.
Tôi không thể đứng ngoài nữa. Tôi tìm một chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng luồn vào cổ chai. Khi thấy "cứu viện", từng con kiến lần lượt trèo lên - ngay ngắn, không hoảng loạn.
Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một con kiến yếu sức trượt trở lại xuống nước, chỉ còn cách miệng chai vài phân.
Và rồi, điều khiến tôi nhớ cả đời đã xảy ra.
Con kiến áp chót, gần như đã ra ngoài, bỗng quay đầu. Nó tụt xuống, như muốn nói: “Cố lên anh bạn, tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu!”
Nó lặn xuống, bám lấy con đang đuối sức kia. Nhưng nó không thể kéo bạn mình ra một mình. Tôi đưa thìa lại gần, và cả hai cùng được cứu.
Câu chuyện đó khiến tôi xúc động hơn bất kỳ cuốn sách hay bộ phim nào về tình bạn và sự hy sinh. Tôi đi qua cả một cơn bão cảm xúc: từ phán xét vì đã nghĩ kiến là loài vô cảm, đến ngỡ ngàng trước sức bền của chúng, rồi là ngưỡng mộ kỷ luật, tinh thần dũng cảm, sự hy sinh… và cuối cùng là xấu hổ.
Xấu hổ vì con người. Vì chính chúng ta. Vì sự thờ ơ, vì những lần ta bỏ rơi nhau chỉ để mưu cầu lợi ích cá nhân. Vì hiếm hoi lắm mới có ai chịu quay lại để cứu người yếu thế. Chúng ta xây tường ngăn cách thay vì dựng nên những cây cầu sống kết nối.
Nếu những sinh vật nhỏ bé như kiến còn có thể đoàn kết và vị tha đến thế, thì tại sao con người - loài bậc cao - lại thường xuyên quay lưng trước nỗi đau của đồng loại?
Và nếu ai đó chưa biết sống sao cho đúng, thì hãy học từ loài kiến.
-Food for thought-
Theo Humanity
TokyoLife chia sẻ