1. Nguyễn Huân
Sau gần 30 năm lưu lạc nơi đất khách quê người, tôi bất ngờ nhận được email của người tên lạ vào cuối hè 2009. Vỏn vẹn trong email chỉ hỏi " làm sao mà bò qua Mỹ được". Tôi nặn mãi trí óc nhưng không tài nào nhận được người ấy là ai. Tôi loay hoay cứ đoán từ người này đến người khác mà vẫn không biết đích thực người gởi điện thư. Đột nhiên tôi nhận được cú điện thoại và người gọi vẫn không nói danh tánh. Tôi đoán có lẻ là thầy củ nhưng vẫn đoán sai, từ tên thầy này đến thầy khác. Sau đó người đọc câu "Tha hương ngộ cố tri". Đúng rồi! chỉ có thầy Phét mới dùng Hán tự. Thầy trò vui mừng khôn xiết. Tôi không thể tưởng tượng được gặp người thầy đã dẫn dắt tôi từ lúc vị thành niên ở bên kia bờ Thái bình dương. Ai cũng ngỡ thầy đã mất tích hay lưu vong ở Hồng kông. Hơn 35 thất lạc thầy trò tôi nối lại nhịp cầu. Nhìn tấm ảnh thầy làm nơi nhà máy phát điện hạt nhân, tôi ngậm ngùi, thương cho thân phận người thầy năm tháng cũ.Thầy tôi tóc đã bạc đầu
Còn tôi thì cũng ngã màu muối tiêu
Từ San Jose ở California đến Sandston ở Virginia cách xa 8 giờ máy bay phản lực, không biết bao giờ mới gặp được thầy xưa. Cho nên tôi gọi điện thoại thăm hỏi thầy hàng tuần. Tôi biết đó là niềm vui, nguồn an ủi của thầy giáo trong tuổi về chiều. Tôi thường kể chuyện bên nhà, đời sống của cựu học sinh Đất đỏ để thầy mừng cho những em thành đạt, có em trở thành quan lớn nơi Bà rịa Vũng tàu.
Thầy tôi vốn dạy văn chương nhưng nay lại điêu luyện về thông tin kỷ thuật, điều mà tôi và các học sinh hay giáo chức ngỡ ngàng, không biết có nghe lầm hay không. Thầy Phét đã dùng Internet tìm kiếm được những thầy cô cũ như thầy Tô, thầy Nghiệp, thầy Sửu, cô Hương.
Bây giờ tôi rất vui mừng khi biết các thầy cô cũ vẫn còn khỏe mạnh nhưng không sao có thể thăm viếng các thầy cô: người chân trời, người góc bể.
Đã hơn 35 năm vật đổi sao dời, với cuộc sống quay cuồng vànổi buồn nhiều hơn niềm vui in hằn trên đôi mắt mỗi thầy cô và ngay cả học sinh. Ngôi trường cũ thân yêu ngày nào đã không còn nữa, nhưng hình ảnh Trường trung học công lập Đất Đỏ đã in sâu trong trí nhớ tôi. Chỉ có vài năm ngắn ngủi tôi theo học ở đệ nhị cấp nhưng nó cho tôi đầy niềm tin và hành trang vào đời sống mới.Thầy Cô đã trao cho tôi bao nhiêu kiến thức và ước mơ. Tuy nó ít oi nhưng là ngọn đèn cho tôi bước vào đời và căn bản cho dòng suy tư và thiết thực.Với hành trang nầy, tôi dùng văn để diển tả cảm nghĩ, triết học để suy tư, khoa học để chọn sự chính xác , sinh ngữ để tiếp xúc với người không đồng ngôn ngữ, sử ký để yêu BÌNH NGÔ ĐẠI CÁO, địa lý để biết quê hương VIỆT NAM , .Thuở ấy sao mà đẹp vui , buồn lạ kỳ. Tôi không thể nào quên được những ánh mắt Thầy Cô, nó tuy nghiêm khắc nhưng trìu mến và bao dung. Thầy Cô đã cho tôi không ít niềm tự hào .Theo năm tháng dần trôi đời tôi trôi nổi lưu lạc sang xứ người và tưởng chừng như nghìn trùng xa cách. Trên vai tôi luôn luôn mang theo hành trang của quê nhà. Rồi cũng không biết bao nhiêu tháng năm đã đi qua, tôi lầm lũi kiếm tìm những gì đã mất Nào ngờ " tha hương ngộ cố tri" tôi liên lạc được Thầy Cô .Thế là ngoài hạnh phúc gia đình, tôi có thêm diểm phúc mới …
Hơn một phần ba thế kỷ trôi qua, không hẳn chỉ một mình tôi mà tất cả các bạn cùng cắp sách đến trường đều nghĩ giống tôi. Ngày nay tôi có một mái ấm gia đình, có địa vị trong xã hội nhưng tôi luôn luôn sung sướng và tự hào mình là học sinh của trường trung học công lập Đất đỏ và là học trò của Thầy Cô mặc dù:
Thầy tôi tóc đã bạc đầu,
Còn tôi thì cũng ngã màu muối tiêu.
Hôm nay, mở lại hành trang, nhìn lại quá khứ, tôi bùi ngùi và ước mong tình thầy trò mãi mãi không quên.
NGUYỄN HUÂN
Mùng 3 Tết Canh Dần 2010
2. Học sinh Nhơn Trạch chúc Tết thầy Phét
Lời chúc Tết
Chúc thầy năm mới an khang
Gia đình sum họp liên hoan vui mừng
Mặc dù không pháo tưng bừng
Nhưng lòng rộn rã chúc xuân cũng vừa.
Mong Thầy trở lại quê xưa
Cùng trò chào đón giao thừa Thầy ơi!
Nhớ quê chắc cũng không ngơi
Nắng mưa ấm lạnh một thời vàng son!
Gia đình sum họp liên hoan vui mừng
Mặc dù không pháo tưng bừng
Nhưng lòng rộn rã chúc xuân cũng vừa.
Mong Thầy trở lại quê xưa
Cùng trò chào đón giao thừa Thầy ơi!
Nhớ quê chắc cũng không ngơi
Nắng mưa ấm lạnh một thời vàng son!
Học trò thân yêu của Thầy
Nguyễn Thị Kiên
Nguyễn Thị Kiên
Lớp 10D, Cấp 3 Nhơn Trạch 1977
3. Thư thăm thầy
Trần Thị Ngọc
Thưa Thầy, biết tin thầy vẫn mạnh khỏe em rất mừng.Em là ai dù có nói ra chắc thấy cũng không nhớ nổi trong hàng ngàn đứa học sinh ở ngôi trường Đất Đỏ ngày xưa ấy. Lúc xưa và bây giờ cũng vậy em rất nhút nhát, thụ động , năng lực học chỉ mức trung bình. Nhưng được học môn Văn với thầy, thầy để lại một ấn tượng thật sâu đậm trong lòng những đứa học sinh lớp 9P nói chung và bản thân em nói riêng.Thầy biết không, mỗi khi có dịp họp mặt bạn, tụi em thường nhắc lại những mẫu chuyện vụn ngày xưa trong giờ học của thầy, thật vui. Chị Giàu -trưởng lớp,Thanh Nữ học giỏi, Trang,Mai, Tuyết,Sen..dễ thương-nghịch- thầy còn nhớ không? Bài "Cảm Thu'', một số bài thơ mới...đến giờ tụi em cũng còn thuộc...chút chút.
Thưa Thầy, giờ đây tụi em đã "chớm già" mà còn có cơ hội nói lên lời tri ân đến người thầy mà em luôn nhớ và ngưỡng mộ, em rất vui .Em chúc Thầy cùng gia đình luôn mạnh khỏe.
Thư sau em sẽ viết cho Thầy nhiều hơn. Em tạm biệt Thầy.
Em- Trần Thị Ngọc.
Lớp 9P năm 1972
4. Vũ Thị Bé
CHỦ NHẬT, 31 THÁNG 3, 2013
Thư thăm thầy
Thầy ơi! em thấy xúc động và thương thầy quá ! Mở máy ra xem thư thầy mà đến nay em mới viết thư cho thầy được. Thầy thông cảm cho em: mấy ngày qua, em đi đám tang liên tục. Hơn nữa, nay là mùa làm bảo hiểm cho học sinh, em bận rộn suốt ; có ngày hình như em chẳng được ăn uống gì mà cũng không biết đói ! Thầy ráng giữ gìn sức khoẻ nha thầy. em có cảm giác và sợ không biết thầy có bị bệnh gì không đây ! Thầy ơi ! Thầy nói rất đúng: chị N với chị L rất là dễ thương, sống thật lòng có đạo nghĩa lắm. Việc lập cựu học sinh này, nhờ có sự nhiệt tình của 2 chị mà mỗi năm mới được đôn đốc, nhắc nhở đi họp, đi tìm thầy cô cũ. Khi tìm được ai rồi thì mừng lắm. Từ xưa đến nay, hai chị ấy đối với em rất tình cảm. Cứ mỗi lần họp, em cùng chị N đi mua quà cho thầy cô và chị em cũng thường qua lại với nhau. Ngày chị N được tin thầy, chị N liền điện thoại cho em. Em nói chị N gọi em qua máy vì nghe điện thoại trên lúc đi đường tối không tốt! Thầy yên tâm. Em có tâm sự gì em sẽ gởi hết cho thầy vì bây giờ em rất hạnh phúc tìm lại được người dạy dỗ và an ủi mình mà người đó là 1 người thầy em tôn thờ mãi mãi trong đời. Mong rằng trong thời gian ngắn, thầy trò mình găp lại nhau. Dù có bao nhiêu tuổi mà vẫn đươc có thầy nhắc nhở, dạy bảo và quan tâm đến mình là có phước lắm rồi ! Em mong thầy cùng gia đình khoẻ mạnh.
Vũ Thị Bé
Khóa 5, lớp 9P năm 1972
5. Ông lái đò
Bùi Thị Sen
Thưa Thầy cô và các bạn quý mến!
Em rất vui khi biết thầy đã lâp trang Blogs nói về trường Đất Đỏ. Mặc dù trường xưa đã không còn nữa,nhưng kỷ niêm về những ngày còn cắp sách vẫn còn mãi trong lòng chúng em.
Để tỏ lòng biết ơn thầy cô đã dạy dỗ chúng em lúc còn tuổi nhỏ và những tình cảm thân thương của những người bạn chung một mái trường,em xin gởi bài viết này. Hy vọng nó sẽ làm phong phú thêm cho trang blogs. Bài viết tuy mộc mạc nhưng nó gói gém tấm chân tình của một học trò cũ.
Kính chúc thầy cô nhiều sức khỏe và các bạn được nhiều niềm tin trong cuộc sống.
Còn một chút gì để nhớ...
Cứ mỗi lần nghe bản nhạc “Ông lái đò”, lòng tôi lại dâng lên một nỗi buồn man mác. Không biết có phải vì điệu nhạc hay vì nội dung bài hát này đã cho tôi một cảm xúc về hình ảnh của những người thầy cô đã dạy tôi học lúc tuổi thơ. Thầy Cô như những người lái đò, cả cuộc đời, sự nghiệp chỉ biết đưa người sang sông và cứ nối tiếp như thế.
Lúc nhỏ khi còn đi học, tôi rất sợ thầy cô. Tôi luôn nghĩ rằng thầy cô là một người lớn lao lắm. Sự ngăn cách rất rõ trong tôi. Mỗi khi thầy gọi để kiểm tra bài hay hỏi chuyện thì tôi sợ và run lên. Có một lần thầy cho hoc sinh trình bày về ước muốn của mỗi em trong tương lai thì tôi chỉ ước khi lớn lên tôi cũng muốn làm cô giáo, tôi thích làm cô giáo lắm!
Trong cuộc sống, đâu phải sự ước muốn nào cũng thành sự thật; thế là tôi không đươc làm cô giáo. Tình hình đất nước lúc bấy giờ đang có sự thay đổi lớn, tôi đành chấp nhận sống với sự an bày của xã hội.
Hôm nay dù tôi không có môt địa vị cao sang trong xã hội nhưng tôi tự tin rằng mình cũng có đươc những kiến thức văn hóa mà ngày xưa thầy cô tôi đã truyền đạt. Đó là hành trang tạo cho tôi một cuộc sống tốt như hôm nay.
"Nghề giáo không phải là một cái nghề mà là một thiên chức và đam mê" đó là lời mà thầy tôi đã nói cho chúng tôi nghe lúc còn đi học. Tôi vẫn nhớ mãi và ấn tượng với câu nói này. Đã 38 năm trôi qua rồi vậy mà khi nhớ lại tôi ngỡ như moi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Tôi còn nhớ cả câu văn trong bài Cảm thu của Đinh Hùng mà thầy Phét đã nói trong lớp"Chao ôi! buồn lại nhiều rồi nhưng chỉ buồn như năm trước". Khi thầy nói xong thì lại mĩm cười như có vẽ tâm đắc. Chỉ một câu nói này thôi mà bây giờ mỗi lần có chuyện gì buồn, tôi lại đem nó ra đọc và thấy thú vị cái nỗi buồn của mình. Có lẽ tôi cũng lãng mạn như thầy ngày xưa vậy.
Ngày xưa lớp của tôi đươc mệnh danh là có nhiều người đẹp và là một lớp nữ đông hơn nam, nên những bạn nam lớp tôi thì lép vế. Các anh bạn lớp lớn hơn không bỏ lở cơ hội, mặc tình ghẹo chọc. Tôi thì không có một ấn tượng gì trong mắt các anh nhưng bạn tôi thì ngày nào cũng đươc các anh tỏ tình len lén: nào là viết thư tình rồi bỏ vào hộc bàn, nào là trồng cây si ngoài cửa lớp...vui lắm!!! Có lần bạn tôi cho tôi xem một lá thư tỏ tình bỏ trong hộc bàn với nội dung như sau:
"Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
gởi cho em kèm với một lá thư,
em không nhận tức là tình anh mất
tình mất đi ai lấy lại bao giờ"
Mặc dù còn nhỏ nhưng tôi cũng biết đó là tình yêu và tôi xúi bạn tôi viết lại:
"Em khờ khạo quá, ngu ngơ quá,
chỉ biết yêu thôi, chả hiểu gì!"
Vui quá! cứ thế mà ngày nào vô lớp việc đầu tiên là bạn tôi xem trong hộc bàn có thư tình hay không. Nếu có thì đưa tôi xem rồi cả 2 đứa cùng cười. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại vô duyên như vậy, có lẽ tôi chưa biết yêu là gì. Việc làm đó làm cho bạn tôi lười học và kết quả thì bị thầy phát hiện, bạn tôi bị ăn đòn. Bây giờ gặp lại thì chắc con mắt còn có đuôi.
Đó là sự thật chuyện vui của lớp tôi. Nếu anh bạn nào ngày xưa đã mượn câu thơ này tỏ tình thì lộ diện đi; hy vọng anh bạn đó sẽ không bị đuổi ra khỏi trường mà sẽ bị đuổi ra khỏi nhà: hi! hi ! hi!
Các bạn ơi! kỷ niệm thì vẫn đong đầy sao tình bạn bây giờ lại xa cách quá?
Có một lúc nào các bạn chợt nghĩ về trường mình, thầy cô năm xưa và bạn bè cũ không?
Dù bạn đang ngồi trên ghế cao hay bạn đang ngồi dưới đất, chúng ta là những con người được sinh ra trong đất nước Việt, được nghe lời mẹ ru và khi lớn lên được đến trường có thầy cô dạy dỗ.
Hôm nay chúng ta đã thành người lớn, đã qua sông, chúng ta hãy nhìn lại dòng sông cũ, người lái đò năm nào vẫn còn đó, vẫn luôn mỏi mắt nhìn trông chúng ta, dù không mong một lần chúng ta quay lại.
Hãy cho nhau một chút tình, dù nó còn rất ít các bạn ạ.!
Bùi thị Sen
khóa5
6. Thư chúc Tết năm 2010
Năm 2010, ngày Tết về tưng bừng ở quê nhà, tôi vẫn phải đi làm như những người Mỹ. Tuy nhiên, khi về nhà nhận được email chúc Tết của em Sen, học sinh lớp 9P năm 1972 ; cái giá lạnh mùa Đông ở Mỹ dường nhự bị nóng chảy khi tôi ngồi đọc những dòng chữ viết bằng mực xanh trên giấy học trò. Tôi không ngờ đã hơn 38 năm, học sinh Đất Đỏ vẫn còn nhớ đến thầy xưa và giữ được tập tục cổ truyền. Đây là món quà vô giá cho tôi trong những ngày tôi bắt đầu đi trên đại lộ Hoàng Hôn!
Virginia , Tết Canh Dần 2010
Trần-Văn Phét
Đất Đỏ ngày 19-12-2010
Kính gởi thầy
Thưa thầy! Chỉ còn vài ngày nữa là Tết lại đến rồi. Một năm lại qua đi, thầy và các em lại thêm một tuổi. Đó là con đường mà thầy và chúng em phải đi tới không bao giờ quay lại được thầy ạ!
Năm mới em kính chúc thầy, thầy Sửu, thầy Tô, thầy Nghiệp được nhiều sự an lành và mạnh khỏe.
Thưa thầy! Dù chúng em ở trong lứa tuổi nào, đang ở trong hoàn cảnh nào, hình ảnh người thầy năm xưa vẫn ở trong lòng chúng em bất di bất diệt . Nhớ ngày nào chúng em là những học trò bé nhỏ của các thầy cô rất ngây ngô và khờdại. Nay chúng em đã lớn khôn, kẻ thì được thành danh, người thì cũng thành nhân. Tất cả đều nhờ công lao dạy dỗ và truyền đạt kiến thức của thầy cô cho chúng em thành người hữu dụng .
Quý thầy như một dòng sông đã chảy qua vùng đất quê em, mang bao phù sa cho đời chúng em được tươi tốt. Dù hôm nay chúng em đã nhiều tuổi rồi, nhưng dòng sông ấy chúng em vẫn cảm nhận nhận rằng nó vẫn chảy và chảy mãi . Chúng em vẫn còn có quý thầy cô, vẫn thấy ấm áp mỗi khi nhận được thông tin thầy cô; vẫn muốn chia sẽ cùng quý thầy vì quỹ thời gian sự sống của chúng ta không còn dài nữa thầy ạ!
Hãy cố lên thầy nhé! Hãy vượt qua bệnh tật và phiền não. Xung quanh thầy vẫn còn chúng em .
Mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới đầy yêu thương nhé thầy .
Một lần nữa em chúc quý thầy trẻ mãi, không già .
Học trò thầy
Sen Đất Đỏ
Virginia , Tết Canh Dần 2010
Trần-Văn Phét
Đất Đỏ ngày 19-12-2010
Kính gởi thầy
Thưa thầy! Chỉ còn vài ngày nữa là Tết lại đến rồi. Một năm lại qua đi, thầy và các em lại thêm một tuổi. Đó là con đường mà thầy và chúng em phải đi tới không bao giờ quay lại được thầy ạ!
Năm mới em kính chúc thầy, thầy Sửu, thầy Tô, thầy Nghiệp được nhiều sự an lành và mạnh khỏe.
Thưa thầy! Dù chúng em ở trong lứa tuổi nào, đang ở trong hoàn cảnh nào, hình ảnh người thầy năm xưa vẫn ở trong lòng chúng em bất di bất diệt . Nhớ ngày nào chúng em là những học trò bé nhỏ của các thầy cô rất ngây ngô và khờdại. Nay chúng em đã lớn khôn, kẻ thì được thành danh, người thì cũng thành nhân. Tất cả đều nhờ công lao dạy dỗ và truyền đạt kiến thức của thầy cô cho chúng em thành người hữu dụng .
Quý thầy như một dòng sông đã chảy qua vùng đất quê em, mang bao phù sa cho đời chúng em được tươi tốt. Dù hôm nay chúng em đã nhiều tuổi rồi, nhưng dòng sông ấy chúng em vẫn cảm nhận nhận rằng nó vẫn chảy và chảy mãi . Chúng em vẫn còn có quý thầy cô, vẫn thấy ấm áp mỗi khi nhận được thông tin thầy cô; vẫn muốn chia sẽ cùng quý thầy vì quỹ thời gian sự sống của chúng ta không còn dài nữa thầy ạ!
Hãy cố lên thầy nhé! Hãy vượt qua bệnh tật và phiền não. Xung quanh thầy vẫn còn chúng em .
Mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới đầy yêu thương nhé thầy .
Một lần nữa em chúc quý thầy trẻ mãi, không già .
Học trò thầy
Sen Đất Đỏ