11 tháng 8, 2025

Nghe tiếng ‘dạ’ thân thương, bỗng nhớ Sài Gòn

 Nghe tiếng ‘dạ’ thân thương, bỗng nhớ Sài Gòn


    Tran Phan – 27 tháng 7, 2025

Saigon Nhỏ trên
Share:
Nữ sinh Sài Gòn. (Hình minh họa: Facebook “Xưa 1975”)



Ngày trước 1975, hầu hết ca sĩ hát tân nhạc bằng giọng Bắc ngoại trừ quái kiệt Trần Văn Trạch hát giọng Nam qua bài: Chiều mưa biên giới của Nguyễn Văn Đông được ban nhac Pháp Hòa âm:

Chiều mưa biên giới anh đi DỀ đâu?

Sao còn đứng ngóng nơi DANG đầu.

Giọng trầm ấm của quái kiệt Trần Văn Trạch nghe mộc mạc rất dễ thương.

Còn nữa: Ban thoại kịch KIM CƯƠNG phát âm toàn giọng Saigon qua tác phẩm Lá sầu riêng được khán giả ba miền tán thưởng nhiệt liệt.Trong Lá sầu riêng Kim Cương vai cô Diệu nói giọng Sài Gòn, hát giọng Saigon bài Duyên Kiếp do nhạc sĩ Lam Phương viết nhạc nền:

Anh ơi nếu mộng không thành thì sao.

Non cao đất rộng biết đâu mà tìm.

Ngày nay, tìm lại giọng Saigon xưa e rất khó.

Nghe tiếng “Dạ” sao mà thương đến lạ. Người Sài Gòn nói riêng và miền Nam nói chung, có thói quen dùng từ “dạ” khi nói chuyện, khác với người miền Bắc lại dùng từ “vâng.” Để ý sẽ thấy ít có người Sài Gòn nào nói từ “vâng.” Khi có ai gọi, một người Sài Gòn nói “vâng!” là trong dáng dấp của câu nói đó có giọng đùa, cười cợt.

Khi nói chuyện với người lớn hơn mình, người dưới thường đệm từ “dạ” vào mỗi câu nói:

-Mày ăn cơm chưa con?

-Dạ, chưa!

-Mới dìa/dzề hả nhóc?

-Dạ, con mới dìa.

Cái tiếng “dạ” đó, không biết sao trong cảm giác nghe của một người Sài Gòn với một người Sài Gòn thấy nó “thương” lạ… dễ chịu mà gần gũi, nhẹ nhàng mà tình cảm lắm lắm. Cảm giác nó thật riêng so với những nơi khác. Nghe một tiếng “dạ” là biết ngay tên này là dân miền Nam cái đã rồi hẵng hay…

Một người miền khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diễn tả một khoảng thời gian ngắn vài ngày thì nói: “Từ bữa đó đến bữa nay,” còn người Sài Gòn thì nói: “Hổm rày,” “dạo này,”…

Người khác nghe sẽ không hiểu, vì nói chi mà ngắn gọn ghê. (Lại phát hiện thêm một điều là người Sài Gòn hay dùng từ “ghê” phía sau câu nói để diễn tả một sắc thái tình cảm riêng.

Tiếng “ghê” đó chẳng hàm ý gì nhiều, nó mang ý nghĩa là “nhiều” là “lắm.” Nói ”Nhỏ đó xinh ghê!” nghĩa là khen cô bé đó xinh lắm vậy. Lại so sánh từ “hổm nay” với “hổm rày” hay nghe ở các vùng quê Nam Bộ, cũng một ý nghĩa như nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Nghe người Sài Gòn dùng một số từ “hổm rày, miết…” là người Sài Gòn bắt chước người miền sông nước vậy. Nhưng nghe vẫn không trái tai, không cảm thấy gượng, vì trong người Sài Gòn vẫn còn cái chất miền Nam chung mà.

Nghe một đứa con trai Sài Gòn nói về đứa bạn gái nào đó của mình xem… “Nhỏ đó dễ thương ghê!,” “Nhỏ đó ngoan!”… Tiếng “nhỏ” mang ý nghĩa như tiếng “cái” của người Hà Nội. Người Sài Gòn gọi “nhỏ Thuý, nhỏ Lý, nhỏ Uyên” thì cũng như “cái Thuý, cái Uyên, cái Lý” của người Hà Nội thôi.

Nói một ai đó chậm chạp, người Sài Gòn kêu “Thằng đó làm gì mà cứ cà rề cà rề… nhìn phát bực!” Nghe cứ như là đùa, chẳng làm câu nói nặng nề lắm.

Một người lớn hơn gọi:

-Ê, nhóc lại nói nghe!

Hay gọi người bán hàng rong:

-Ê, cho chén chè nhiều nhiều tiền ít coi!

“Ê” là tiếng Sài Gòn đó, coi gọi trổng không vậy mà chẳng có ý gì đâu, có thể nói đó là thói quen trong cách nói của người SàiGòn.

Mà người Sài Gòn cũng lạ, mua hàng gì đó, thường quên mất từ “bán,” chỉ nói là: “Cho chén chè,” “Cho tô phở,”…

“Cho” ở đây là mua đó nghen.

Nghe người Sài Gòn nói chuyện với nhau, thường bắt gặp thế này: “Lấy cái tay ra coi!,” “Ngon làm thử coi!,” “Cho miếng coi!” “Nói nghe coi!,”…

“Làm thử” thì còn “coi” được, chứ “nói” thì làm sao mà “coi” cho được nè ? Vậy mà người Sài Gòn lại nói, từ “coi” cũng chỉ như là một từ đệm, dân Sài Gòn nói dzậy mà.

Ngồi mà nghe người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau thì quái lắm, lạ lắm, không ít người sẽ hỏi: “Mấy từ đó nghĩa là gì dzậy ta?” Mà “dzậy ta” cũng là một thứ “tiếng địa phương” của người Sài Gòn.

Người Sài Gòn có thói quen hay nói: “Sao kỳ dzậy ta?,” “Sao rồi ta?,” “Được hông ta?”…

Nghe như là hỏi chính mình vậy đó, mà… hổng phải dzậy đâu nghen, kiểu như là nửa hỏi người, nửa đùa đùa vậy mà.

Tiếng Sài Gòn là thế đó, nếu bạn giả giọng Sài Gòn nói chuyện, dù có giống cách mấy mà bỏ quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sài Gòn riêng riêng này thì đúng là… “bạn hông biết gì hết chơn hết chọi!”

Mà giọng Sài Gòn đã thế, cách người Sài Gòn xưng hô, gọi nhau cũng có phần mang “màu sắc” riêng.

Người Sài Gòn có cái kiểu gọi “mày” xưng “tao” rất “ngọt.” Một vài lần gặp nhau, nói chuyện ý hợp tâm đầu một cái là người Sài Gòn mày tao liền. Nếu đúng là dân Sài Gòn, hiểu người Sài Gòn, yêu người Sài Gòn sẽ thấy cách xưng hô ấy chẳng những không có gì là thô mà còn rất ư là thân thiện và gần gũi.

Mày-tao là kiểu xưng hô hay thấy trong mối quan hệ bạn bè của người Sài Gòn. Cách xưng hô này thấy dàn trải từ đủ các mối quan hệ bạn bè; từ bạn học giữa mấy đứa nhóc chút xíu, cho đến mấy bác mấy anh lớn lớn tuổi.

Hổng biết cái máu dân Sài Gòn nó chảy mạnh quá hay sao mà thấy mấy cách gọi này nó… tự nhiên và dễ nói hơn là mấy từ như “cậu cậu – tớ tớ” của miền Bắc. Nói chuyện bạn bè với nhau, thân thiết mà gọi mấy tiếng mày mày tao tao thì nghe thật sướng, thật thoải mái tự nhiên, và khoai khoái làm sao ấy. Gọi thế thì mới thiệt là dân Sài Gòn.

Đấy là ngang hàng, ngang vai vế mà gọi nhau, chứ còn như đám nho nhỏ mà gặp người lớn tuổi hơn, đáng bậc cha, chú thì khác. Khi ấy “tụi nhỏ” sẽ gọi là chú, thím, cô, dì, hay bác và xưng “con” ngọt xớt. Có vẻ như người Sài Gòn “ưa” tiếng chú, thím, dì, cô hơn; cũng như đa phần dân miền Nam khác vậy mà. Mà có lẽ cách gọi này cũng còn tuỳ vào việc ước lượng tuổi của người đối diện.

Gặp một người phụ nữ mà mình nhắm chừng tuổi nhỏ hơn mẹ mình ở nhà thì: “Dì ơi dì…cho con hỏi chút…!” Còn lớn hơn thì dĩ nhiên là “Bác ơi bác…” rồi.

Những tiếng mợ, thím, cậu,… cũng tuỳ vào vai vế và người đối diện mà gọi. Có người chẳng bà con thân thuộc gì, nhưng là bạn của ba mình, lại nhỏ tuổi hơn, thế là gọi là chú và vợ của chú đó cứ thế gọi luôn là thím.

Gọi thì gọi thế, còn xưng thì xưng “con” chứ không phải “cháu cháu” như một số vùng khác.

Cái tiếng “con” cất lên nó tạo cho người nghe cảm giác khoảng cách giữa mình với đứa nhỏ đang nói kia tự dưng… gần xịt lại. Nghe sao mà quen thuộc, và gần gũi đến lạ lùng. Tự dưng là thấy có cảm tình liền. Nói tiếp chuyện xưng hô, người Sài Gòn có kiểu gọi thế này:

Ông đó = Ổng

Bà đó = Bả

Dì đó = Dỉ

Anh đó = Ảnh

Chị đó = Chỉ

Cô đó = Cổ

Còn nữa:

Ở bên đó = Ở bển

Ở trong đó = Ở trỏng

Ở ngoài đó = Ở ngoải

Hôm đó = Hổm.

Nói chung, khi cần lược bỏ chữ “đó” người ta chuyển thanh ngang hoặc thanh huyền thành thanh hỏi. Không hiểu sao mà dấu hỏi tự nhiên cái trở nên giữ vai trò quan trọng… ngộ nghĩnh dzậy nữa. Nhưng mà kêu lên nghe hay hay đúng hông? Gọi vậy mới đúng là chất miền Nam – Sài Gòn á nghen.

Người Sài Gòn cũng có thói quen gọi các người trong họ theo… số. Như anh Hai, chị Ba, thím Tư, cô Chín, dượng Bảy, mợ Năm… Mà nếu anh chị em họ hàng đông đông, sợ gọi cùng là chị Hai, anh Ba mà hổng biết nói về ai thì dzậy nè, thêm tên người đó vào.

Thành ra có cách gọi: Chị Hai Lý, chị Hai Uyên, anh Ba Long, anh Ba Hùng… Thêm nữa, nếu mà anh chị em cùng nhà thì tiếng “anh-chị-em” đôi khi được… giản lược mất luôn, trở thành:

“Hai ơi Hai, em nói nghe nè…” và “Gì dzạ Út?”… Tôi thích cách gọi này, đâm ra ở nhà gọi Dì Út tôi chỉ là một tiếng Út gọn lỏn. Có chuyện nhờ là cứ “Út ơi… con nhờ chút!” hoặc với mấy chị tôi thì “Hai ơi Hai… em nói nghe nè!”

Cách gọi này của người Sài Gòn nhiều khi làm người miền khác nghe hơi… rối. Cách xưng hô của người Sài Gòn là vậy. Nghe là thấy đặc trưng của cả một mảnh đất miền Nam sông nước. Cứ thế, không sang trọng, điệu đà như giọng người dân đất Bắc, cũng chẳng trầm lắng, thanh thanh như tiếng Huế Kinh Thành, cái giọng Sài Gòn đi vào tai, vào lòng, vào cách cảm, và nỗi nhớ nhung của người Sài Gòn lẫn dân miền khác bằng sự ngọt ngào của sông nước miền Nam, bằng cái chân chất thật thà của truyền thống xa xưa, và bằng cả cái “chất Sài Gòn” chảy mạnh trong từng mạch máu người dân Sài Gòn.

Đi đâu, xa xa Sài Gòn, bỗng dưng nghe một tiếng “Dạ!” cùng những tiếng “hen, nghen” lại thấy đất Sài Gòn như đang hiện ra trước mắt với những nhớ thương…
Trân Phan

10 tháng 8, 2025

Một giấc mơ kỳ lạ_Hoang Ly Phan

 


Tối hôm qua tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong cơn mơ ấy thời gian và không gian kết hợp cả "cổ kim hòa điệu" lẫn "tân cổ giao duyên"... Khung cảnh nửa như ở Mỹ lẫn như ở quê nhà, và các nhân vật kết hợp từ thời niên thiếu ở VN đến những người bạn sau này tại Mỹ.

"Tôi không nhớ rõ bắt đầu giấc mơ ra sao, nhưng đỉnh điểm là bối cảnh trong lớp học thầy Chánh dạy toán. Hôm đó là kỳ thi cuối cùng (final), thầy Chánh cho đúng 5 câu hỏi. Thầy in sẵn 5 câu hỏi trên một trang giấy, mỗi học trò đến bàn của thầy cầm tờ câu hỏi và về chỗ ngồi của mình làm bài. Thầy không bắt phải đến đúng giờ, ai đến trước làm bài trước, xong rồi ra về. Tôi vốn là một học sinh chăm chỉ của thầy, không hiểu sao tối hôm trước đi thi, không lo học mà ngồi một mình uống 2-3 chai bia, đến sáng ra mới choàng tỉnh phóng đến lớp học. Đến nơi đã thấy các bạn làm gần xong hết rồi, chỉ còn lác đác vài người ở trong lớp. Có lẽ tôi là người cuối cùng đến nhận bài thi từ tay thầy. Bài thi cũng không có gì quá khó, nhưng không hiểu sao tôi cứ lộn tới lui mãi không giải được câu đầu tiên. Ngoài hành lang lớp học, các bạn cười nói xôn xao, còn mình vẫn vật lộn với mấy bài toán chẳng có gì là hóc búa. Mấy thằng bạn thân như Lũy, Lịch... ở ngoài cửa lớp nói vọng vô hỏi: sao lâu quá vậy? Nhìn xuống phía sau lưng, tôi thấy chẳng còn ai, có mỗi mình với thầy Chánh ngồi đợi, tâm hồn càng bối rối, đầu óc căng như dây đàn, toát mồ hôi hột mà vẫn không tìm được câu trả lời. Thêm một chi tiết nhỏ là thầy Chánh còn rủ tôi mùa hè sau khi nghỉ học khoảng 2 tuần, thầy trò đi thăm một cô nhi viện đến nói chuyện với các em bé mồ côi hay khuyết tật. Trong đám bạn đi lại ngoài hành lang hầu hết là các bạn thời cấp III, còn có những người bạn học ở đại học bên VN và ở Mỹ sau này. Càng suy nghĩ về câu hỏi Toán, càng bối rối không nghĩ ra  câu trả lời và thấy quá quê với thầy Chánh, đến một lúc nào đó căng thẳng quá chịu hết nổi tôi chợt bừng tỉnh."

Nhìn đồng hồ mới 3:00 giờ sáng, trong phòng ngủ máy lạnh mát rượi mà đầu óc hoang mang và trán toát mồ hôi.

Cả ngày đi làm tôi không lý giải được tại sao mình mơ như vậy? Suy nghĩ hoài cuối cùng tôi đã tìm được câu trả lời.  

Chiều tối hôm đó tôi và người bạn đánh tennis. Trung tâm tennis này có 18 sân, bắt điện sáng choang, nhưng chiều thứ Sáu bữa nay thật vắng vẻ, thằng bạn tôi mở nhạc nối vào chiếc loa thật lớn đủ các bài nhạc yêu thích của nó. Tối hôm đó có bài liên khúc "Đồng xanh - Giàn thiên lý đã xa". Hai bài hát đó thấm đậm và lưu lại trong trí nhớ của mình. Trời Texas mùa hè nóng như chảo rang, xong trận tennis mồ hôi túa ra ướt vài cái áo, uống bao nhiêu nước cũng không đủ. Tối hôm đó, ở nhà tôi cũng lôi vài chai bia uống cho đã khát.

Hai bài hát trên có lẽ đã làm tôi hoài niệm về quá khứ của tuổi thơ yêu dấu ngọc ngà. Thời cắp sách luôn là quãng thời gian êm ái và đẹp đẽ nhất của đời người. Thời áo trắng hoa mộng của tuổi thanh xuân mãi mãi luôn lưu dấu khôn nguôi trong chúng ta. Từ tâm khảm, chúng ta luôn ước ao được sống lại một phần thiên đàng tuổi thơ yêu dấu ấy.

Trong tiềm thức chúng ta luôn mơ được sống lại những tháng hoa mộng. Chúng ta ước được hóa thân như chú nai tơ ngày xưa tung tăng trong cánh "đồng xanh" mát, thơ thẩn bên bờ suối vắng của tuổi thơ. Nhưng khi tỉnh giấc chúng ta chỉ là những chú bé tội nghiệp, nằm mơ về một "giàn thiên lý" tuổi thơ mộng ảo đã xa vời vợi tít ngàn khơi. 

Thực sự cánh "đồng xanh" tuổi thơ của chúng ta chẳng có những cọng cỏ non, những bông hoa tươi đẹp hay dòng suối tươi mát như những thế hệ sau này. Chúng ta chỉ là những con "bò sữa gặm cỏ cháy" tội nghiệp như nhà văn Duyên Anh đã từng ví von. Nhưng đó là những tháng ngày ngây thơ đẹp nhất không bao giờ quên của đời người mỗi khi ngồi một mình trầm tư hồi tưởng lại.


1. Tân nhạc: Lời bài Liên khúc đồng xanh và giàn thiên lý đã xa

[Em]Đồng xanh là [Am]chốn đây [Em]Thiên đàng cỏ [B7]cây [Em]Là nơi bầy [Am]thú hoang đang [Em]vui đùa trong nắng [B7]say [C]Đây những bờ [D]suối vắng In [Bm]phơi mình bên lùm [E]cây [Am]Đây những dòng [D]nước mắt khẽ [G]vươn tay về thung [B7]lũng [Em]Và những đôi [Am]nhân tình [C]đang thả [B7]hồn dưới mây [C]trời [Am] [Em] [Em]Đồng xanh giờ [Am]vắng tanh [Em]giữa trời lãng [B7]quên [Em]Còn đâu bầy [Am]thú hoang đã [Em]vui đùa trong nắng [B7]êm [C]Đâu những bờ [D]suối vắng in [Bm]phơi mình bên [E]lùm vắng [Am]Đâu những dòng [D7]nước mắt khẽ [G]vươn tay về thung [B7]lũng [Em]Và những đôi [Am]nhân tình [C]xưa đã [B7]lìa cách [C]xa rồi [Am] [Em] [C]Ta yêu đồng [Am]xanh như [D7]đã yêu thương con [Gmaj7]người [C]Ta thương đôi tình [Am]nhân kia như [D7]gió thương yêu mây [Gmaj7]trời [Em]Nhưng sao giờ [C]đây chẳng [Am7]thấy ai chung quanh ta [G]Đất trời như bãi [B7]tha ma [F#m7]trên đồng hoang cỏ [B7]cháy [Em]Giờ ta còn đứng [Am]đây [Em]giữa vùng hắt [B7]hiu [Em]Trời không một [Am]chút mây đã [Em]khô cằn như đáy [B7]tim [C]Sao ta còn [D]đứng mãi như [Bm]người tình mong đợi [E]ai [Am]Sao ta còn [D]đứng mãi để [G]nghe tâm hồn tê [B7]tái [Em]Và đã bao [Am]năm rồi [C]ta đứng [B7]chờ giữa cánh [C]đồng [Am] [Em


2. Tân cổ: Giấc Mơ
Nghệ sĩ: Châu Thanh & Lệ Thủy

GIẤC MƠ
Thanh Vũ
 

 


NAM: Thật hay mơ ? Sao tâm trí tôi nhẹ tênh bay bỗng
Đảo lộn lờ mờ như cõi hư vô
Thật đây mà ! Tôi đã về với quê cũ người xưa
Thới Bình đó ngã ba nơi giòng sông Trẹm
Ngôi trường cũ vẫn trơ vơ sừng sững
Hàng tòng xanh che mát lối tôi đi
Thảm cỏ non người yêu tôi đứng đợi kia rồi
Kìa sao em khóc để giọt lệ nhòa đôi mắt
Mái tóc xanh rũ rượi dưới trăng vàng
Con nước những bồi hồi êm tiếng thở
NỮ: Vâng ! Em khóc…bởi hai mươi mấy năm xa giờ tái ngộ
Chuyện tình mình dang dở tại vì đâu
Hộ đối môn đăng quyền lực của gia đình
Thân tộc em giàu sang, anh là con của giòng dõi tá điền
Hai cuộc sống cách xa như nước không hòa đồng với lửa
Trời đất thì vô tâm để cho chim nhạn lẻ đôi âm thầm nhớ bạn

VĂN THIÊN TƯỜNG ( dựng )
Đêm đêm trở mình nghe tiếng dế….nỉ…non…Giọt sương khuya làm trường canh gỏ nhịp khúc tương tư-Gió lay ngàn lá thắm,vằng vặc trăng treo-Bé nhỏ thân hoa nuôi trong nhung gấm lụa là-Khát khao nắng mặt trời với tình anh nồng mặn-Nhưng đành câm lặng-bởi hiếu thân phong kiến buộc ràng-Bức tường thành chông gai ngăn cách - tạo cho mình hai lối rẽ chia phôi-Trên dặm đường đời em dõi theo anh, nhưng không một tin xuân anh biền biệt mịt mờ
NAM: Tủi riêng mình chung quanh kìm hãm-anh giã biệt quê hương-ra đi làm
chiến sĩ ở sa trường-Xa em tim anh rỉ máu nhưng còn tình đồng đội đồng bào-Anh sẳn sàng xả thân vì nghĩa cả-Quyết đạp bằng bất công vì hạnh phúc riêng chung

NÓI LỐI:
NỮ: Nhớ không anh ! Thuở ấy nhà em thênh thang tường cao cổng lớn. Còn
anh là học trò nghèo trú ngụ trong túp lều nhỏ cạnh khu vườn cạnh nhà em, hai đứa ta học chung trường nhưng khác lớp. Dáng vẻ anh thanh cao, đôi mắt sáng chứa chan đầy nghị lực, bênh vực bạn bè lúc sa cơ hoạn nạn, học giỏi lao động siêng năng nên được thầy yêu bạn quý

VỌNG CỔ:
Câu 1:
Thời gian đưa đẩy đẩy đưa mình đã yêu nhau bằng mối tình chơn chất.Một phút xa nhau trăm ngàn nhung nhớ, cây vú sữa ngoài bờ đê
đã trở thành điểm hẹn mỗi tối mình kề vai nhau cùng ngắm ánh….trăng vàng…
NAM: Một trái chín trên cây rơi làm anh cũng sợ hãi giật mình…Vì em là con gái được nâng niu trong nhà vàng chén ngọc,mà giao du với con một tá điền mấy kiếp làm thuê
NỮ: Bão tố chực hờ bỗng đổ sập xuống đầu ta,biết mình yêu nhau hai nhà cấm đoán.
NAM: Ba anh lặng lờ đốt thuốc liền tay nhìn ảnh nội nhớ chuyện ngày xưa mà
xót thương cảnh tình con trẻ….

NAM: ( Nói dặm )Biết làm gì đây khi mình chỉ là học trò nghèo tay trắng, cúi
mặt vâng lời nuốt giọt đắng cay.

 

Câu 2:

NỮ: Vâng lệnh bề trên em lên Sài Gòn ở nhờ nhà người chú, hầu vĩnh viễn xa anh và tiện bề học vấn, năm năm chẳn buồn hiu bóng lẻ cô
phòng…Một tấm ảnh cùng xấp thơ anh em luôn giữ bên mình
NAM: Đó có phải chăng là tài sản của một mối tình ngang trái, mà luật lệ sang hèn ích kỷ nhỏ nhen.Hận thù nào muốn đốt chết tình yêu, dây
oan nghiệt ai nối dài lưu truyền con cháu.
NỮ: Hoàn cảnh anh với em không có bàn tay vị tha che chở, nên hạnh phúc đầu đời mang vết thương đau…


NÓI LỐI:
NAM: Em…em còn nhớ không bài ca anh thích nhất
Giọng ngọt ngào em hát dành tặng riêng anh
NỮ: Làm sao em quên được bài chia tay mùa hè của tuổi học sinh
Cứ mỗi lần gặp là anh đòi em hát hà
NAM: Rồi anh cố ý đàn sai cung lỗi nhịp
Em cũng nũng nịu giận hờn bắt anh xin lỗi và lau cho em giòng nước mắt, thuở ấy vô tư mộng mơ say đắm…

VỌNG KIM LANG:
Tràn ngập lòng yêu như bướm trắng….ngẩn ngơ…Hớn hở bên hoa hồng-Hương sắc hoa ngọt ngào lòng mình vướng dây tơ-Ước mơ kết
nên vợ chồng rồi cuộc đời rẽ chia lìa đôi
NỮ: Trời già vô tình mặc ai chua xót-Thế gian bụi bùn đầy hận oán ngổn ngang-Mẹ cha ép em lấy chồng người mà em chẳng chút yêu thương -
Nên em thoát ly gia đình vào bưng biền công tác ngành y- Vì ai mỏi mắt ngóng trông mưa rơi gió lạnh buồn hiu-Nhưng chim kia dong ruổi nơi đâu biết có nhớ…..cội cành xưa…..

NÓI LỐI:
NAM: Đất rừng miền Đông mênh mông in gót chân anh đi khắp nẽo, cây lá âm u ngày không có nắng, sốt rét vàng da lá rừng thay cơm cháo

VỌNG CỔ:
Câu 4:

Có những đêm thâu một mình với chiếc võng lắng nghe lá thu rơi xạc xào trong gió.Tiếng con bện hát vọng xa xa gợi lòng nhớ quê hương cùng người con gái anh hết dạ yêu thương bên giòng sông Trẹm, ước
chi mình có được đôi cánh sẽ lướt gió lùa mây về bên em dù một phút….sum vầy
NỮ: Đó nhớ thương đây nên lòng luôn có con sóng nhỏ bồi hồi…Giữa năm sáu tám giặc tung hoành chiến dịch, quyết diệt từng ngọn cỏ U Minh. B52 giặc bừa làng xóm tan hoang, quyển nhật ký đời mình em chua viết
đầy trang, không kịp trối trăn nhờ anh ghi tiếp.
NAM: Khoảng cách hai không gian mà mối tình mình quyện chặt, anh sẽ thay em viết bài thơ trên bản nhạc tình buồn

Câu 5:

NỮ: Nghe chăng anh tiếng con gà đập cánh gáy vang. Làng xóm xôn xao chuẩn bị ra đồng…Em phải đi đây dù anh với em vẫn còn nuối tiếc trong lòng…Nhưng số phận đã an bày anh ở lại bình yên. Cuộc sống còn khó khăn anh ráng vững vàng chớ đừng nản lòng học thói ngã nghiêng. Vì phẩm giá con người được quý trong hay không là ở lòng son vậy đó
NAM: Kìa ! Sao em vội bỏ đi ! Ồ lạ thay bước chân nàng nhẹ như gió thoảng mây bay, tà áo trắng phất phơ trên ngọn cỏ. Tôi định gọi tên em nhưng chợt hiểu ra đây là giấc mộng, ký ức tình yêu gần ba mươi năm nay bỗng hiện về.

Câu 6:

NAM: Sờ trán mình ướt lạnh mồ hôi, tay tê buốt lòng tôi quặn thắt Trách thời gian không đứng yên để tôi kéo dài cơn mộng mị được ở giữa quê nhà với cảnh cũ người xưa. Cảnh thật ồn ào đã lay tỉnh hồn tôi, đường xe cộ ngược xuôi người tất tả lo toan cuộc sống. Đứng trước tấm gương soi thấy tóc xanh điểm bạc mà nước cứ ngổn ngang còn bề bộn việc nhà.
Phía trước quãng đường rộng mở tương lai
Hạnh phúc cầm tay nhưng không quên kỷ niệm.
Thuở loạn lạc hoang vu chiến tranh áp bức mấy ai tránh được vết thương lòng của giấc mộng tình yêu…



VTM 176_Thương về miền tây _Nguyễn Cang





Xướng:

Thương về miền tây

Mười năm viễn xứ nhớ Tiền Giang
Sông nước miền Tây lúa chín vàng
Bìm bịp kêu chiều con nước lớn
Chàng bè vỗ cánh bến đò ngang
Nhà ai khói bếp mây lờ lững
Buổi tối mâm cơm trẻ rộn ràng
Lắt lẻo cầu tre qua mấy nhịp
Đưa em về bến đục hay sang?!!
Nguyễn Cang
Jul. 31, 2025

Họa 1:

Về quê

Hối hả lên thuyền kịp quá giang.
Chiều hôm lấp loáng ánh trăng vàng.
Đẩy cây sào trúc khua chèo tới,
Rẽ đám lục bình trôi chắn ngang.
Sông dẫu đổi thay bờ bến lở,
Tình luôn bền bỉ sợi tơ ràng.
Nhạt nhòa đồng lúa hòa sương khói
Bối rối trông trời, mưa kéo sang.
Minh Tâm

Họa 2:

Miền Tây


Đi đến miền Tây miệt hậu Giang
Bến tàu lấp lánh ánh trăng vàng
Người người tấp nập luôn rộn rã
Ầm ĩ thuyền bè đổ dọc ngang
Dân chúng thật thà thân thương quá
Bồi hồi tâm cảnh quá ràng ràng
Vui cười sảng khoái yêu đời lắm
Chia bùi sẻ ngọt chẳng chảnh sang
PTL
Aug. 01, 2025

Họa 3:

Chùa Cẩm Phong 

Tỉnh lẻ quê tôi xã Cẩm Giang 
Nằm ngang quốc lộ cánh đồng vàng 
Con sông bên cạnh  trôi lờ lửng 
Lấp lánh sao trời chiếu dọc ngang 
Dưỡng lão ngôi nhà nơi Cẩm tự  
Đông người lui tới thấy chàng ràng 
Công thầy Định Tánh trùng tu tự 
Tín nữ thiện nam cũng thích sang 
Hương Lệ Oanh VA
Aug. 5, 2025

Họa 4:

Em vẫn cón đây

Anh ở nơi nào em Hậu Giang
Trời xanh ngan ngát nắng hênh vàng
Mười năm cách biệt thường nhung nhớ
Kỹ niệm u hoài cứ ngổn ngang
Ngày tiễn trăng tròn mây chửa khép
Giờ đây bến đỗ cảnh còn ràng
Nhớ người viễn xứ ngàn xa vắng
Gối mộng hằng mơ vỗ cánh sang.
TQ
Aug. 6, 2025 



1. Tân nhạc: Nhớ về miềnTây
Sáng tác: Minh Vi
Ca sĩ: Cẩm Ly



1. Em xinh tươi dáng người miền [G] Tây
Đẹp mặn mà như cây [Bm] lúa
Tuy quanh năm gắn liền ruộng [Am] nương
Áo bà ba dễ [Bm] thương, nhu [Em] mì và chất [Bm] phác. [D7]

2. Tô canh chua nức lòng miền [G] Tây
Kìa hàng dừa xanh tươi [Bm] tốt
Tuy bên đây cách một dòng [Am] sông
Câu hò em thủy [Bm] chung, đưa [D7] đò người nào [G] quên.

ĐK:
Đường nào đường về miền [C] Tây
Bao năm xa cách bưng [Bm] biền
Từ [Em] ngày xa đất [Bm] quê [Am]
Cho tôi nghe câu hát câu [D] hò
Bên sông cô gái đưa [Bm] đò
Dịu [Am] dàng thêm nết [D7] na.
Đẹp rạng ngời người miền [C] Tây
Sao quên câu nói chân [Bm] thành
Thật [Em] thà nhưng dễ [Bm] thương [Am]
Cho tôi yêu mưa tưới trên [D] đồng
Hoa thơm cây trái sai [Bm] mùa
[Am] Nay về miền [D7] Tây sao mến thương ở nơi [G] này.

3. Qua Kiên Giang nhớ về Hậu [G] Giang
Cùng đàn cò bay trên [Bm] lúa
Qua An Giang nhớ về Tiền [Am] Giang
Nơi phù sa tốt [Bm] tươi thương [D7] hoài người miền [G] Tây
Ai chưa đi nhớ về miền [Am] Tây
Em gọi sông Cửu [Bm] Long thương [D7] hoài người miền [G] Tây.
Nghe đâu [Gm] đây tiếng vó ngựa cờ lau phất [Bb] cao
Trăng lên [F] cao lớp sóng [Dm] xô dâng trào hào [Gm] hùng
Miền Tây [Eb] ơi đây Rạch [Gm] Gầm vùi thây xâm [F] lấn
[G7] Ghi chiến công vang [Cm] lừng bao anh [F] hùng dân ta nước [Bb] Nam.
Xưa cha [Gm] ông xây luỹ hào ngăn con nước [Bb] lên
Tay dang [Cm] tay ta bảo [F] vệ quê [Gm] nhà
Câu dân [Eb] ca đi xây [F] dựng đất phương trời [Bb] Nam
[Gm] Người người hiến [Cm] dâng cho nước [D] non thanh bình đời [G] đời

Tình người khắc [Cm] sâu hương lúa [D] thơm... nơi miền ngọt [Gm] lành.


2. Cổ nhạc: Về miền Tây 

Soạn giả: Hoàng Song Việt

Tân nhạc: Tô Thanh Tùng

Nghệ sĩ: Phương Thúy & Lê Minh Hảo




 Tân nhạc: 

Nam:
Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong,
vui niềm vui ấm no cuộc sống.
Nữ:
Miền Đồng Tháp ruộng lúa mênh mông,
yêu tình yêu thắm duyên mặn nồng.
Nam:
Ai qua Tiền Giang xuống phà Mỹ Thuận.
Nữ:
Ai đi Hậu Giang đến bắc Cần Thơ.
Nam:
Nghe bài nam bắc thương tiếng đàn vọng cổ.
Ví dầu ầu ơ theo nhịp võng đong đưa.
Miền Tây ơi! Vựa lúa miền nam hai mùa mưa nắng.
Nữ:
Miền Tây ơi! Sông nước Cửu Long chín nhánh phù sa.
Đất lành khắp chốn nở hoa.
Nam:
Vun bồi mạch sống mượt mà môi em.
 

Vọng cổ 

Câu 1:

Nữ:
Xin cảm ơn những khúc nhạc lời thơ những câu hò điệu lý.
Cảm ơn những giai điệu quê hương với tâm hồn người nghệ sĩ mang hơi thở miền Tây đi khắp nẻo... quê... mình.
Chín nhánh sông quê sâu nặng biết bao tình.
Nam:
Tình đất trăm năm với củ khoai hạt lúa.
Mái ngói, sân đình, bến nước, lũy tre xanh.
Nữ:
Khói lam chiều lưu luyến mái nhà tranh.
Gạo trắng, trăng thanh tha thiết những nhịp chày.
Bông cau rụng đầy theo gió gửi mùi hương,
để nhớ
, để thương, cho những người xa xứ.

Câu 2:

Nam:
Tôi vướng nợ cầm ca trên miền quê sông nước,
mấy chục năm dài xuôi ngược gót phong sương.
Người miền Tây luôn thiệt thà chân chất,
đất miền Tây thơm trái ngọt cây lành.
Đứng giữa Bạc Liêu hát câu vọng cổ,
mới hiểu sâu xa câu chung thủy ân tình.
Nữ:
Bông bí, măm kho, nồi canh rau đắng,
thêm thắm tình người một nắng hai sương.
Nam:
Tôi yêu cả mùa nước lũ của quê hương,
mới thấy hết tình thương và nghĩa nhân đạo lý.
Nữ:
Hạt lúa củ khoai mang ước mơ bình dị,
no ấm cho người thêm yêu mến miền Tây.

Tân nhạc:

Nữ:
Vầng trăng lên theo bước chân đi,
qua đường quê mấy nhịp cầu tre.
Nam:
Hàng cây xanh in bóng nghiêng che,
quanh vườn ao đom
đóm khuya lập lòe.
Nữ:
Ai đi miền xa nhớ về quê nhà.

Nam:
Thăm con đường xưa bến cũ miền Tây.
Tiếng cười giọng nói trong có tình thân thương.
Nữ:
Câu hò câu hát nghe dạt dào quê hương.

Câu 5:

Nam:
Ôi
! câu hò bình dị đơn sơ của những con người luôn thiệt thà chân chất.
Miền Tây ơi
! miền Tây ơi! tình người nghĩa đất sâu nặng tự ngàn xưa cho đến tận... bây... giờ.
Những đêm thuyền lướt nhẹ trên sông con sóng nhịp đôi bờ.

Nữ:
Nghe câu hò giao duyên bên cầu ao bến nước,
bầy đom đóm say tình kéo nhau mở hội hoa đăng.
Nam:
Hò ơ, thuyền ai trôi trước cho em lướt theo cùng,
chiều đã xuống rồi trời đất mông lung.

Phải duyên thì mình xích lại,
ơ, mình xích lại rồi mình thủy chung trọn đời.

năm căn:

Nữ:
Dòng sông muôn nẻo ngược xuôi.
Thuyền trôi trôi mãi ai ơi.
Nam:
Đem tiếng ca đi muôn nơi.
Lòng luôn muốn ai ở lại.
Nữ:
Người quê như lúa cùng khoai.
Tình quê như sông nước miền Tây.
Lai láng nồng say.
Như vôi thắm trầu vàng.

Câu 6:
Nam:
Đã mang lấy cái thân tằm,
không tơ vương nữa cũng nằm trong tơ.
Nữ:
Đã cùng ai buộc mối tơ,
sao dời vật đổi chớ lòng không đổi dời.
Nam:
Đứng giữa đồng xanh màu bát ngát,
thả hồn theo thơ nhạc đất miền Tây.
Nữ:

Xa xôi nhớ về lại chốn này,
miền Tây chân chất mà đong đầy yêu thương.