10 tháng 8, 2025

VTM 176_Thương về miền tây _Nguyễn Cang





Xướng:

Thương về miền tây

Mười năm viễn xứ nhớ Tiền Giang
Sông nước miền Tây lúa chín vàng
Bìm bịp kêu chiều con nước lớn
Chàng bè vỗ cánh bến đò ngang
Nhà ai khói bếp mây lờ lững
Buổi tối mâm cơm trẻ rộn ràng
Lắt lẻo cầu tre qua mấy nhịp
Đưa em về bến đục hay sang?!!
Nguyễn Cang
Jul. 31, 2025

Họa 1:

Về quê

Hối hả lên thuyền kịp quá giang.
Chiều hôm lấp loáng ánh trăng vàng.
Đẩy cây sào trúc khua chèo tới,
Rẽ đám lục bình trôi chắn ngang.
Sông dẫu đổi thay bờ bến lở,
Tình luôn bền bỉ sợi tơ ràng.
Nhạt nhòa đồng lúa hòa sương khói
Bối rối trông trời, mưa kéo sang.
Minh Tâm

Họa 2:

Miền Tây


Đi đến miền Tây miệt hậu Giang
Bến tàu lấp lánh ánh trăng vàng
Người người tấp nập luôn rộn rã
Ầm ĩ thuyền bè đổ dọc ngang
Dân chúng thật thà thân thương quá
Bồi hồi tâm cảnh quá ràng ràng
Vui cười sảng khoái yêu đời lắm
Chia bùi sẻ ngọt chẳng chảnh sang
PTL
Aug. 01, 2025

Họa 3:

Chùa Cẩm Phong 

Tỉnh lẻ quê tôi xã Cẩm Giang 
Nằm ngang quốc lộ cánh đồng vàng 
Con sông bên cạnh  trôi lờ lửng 
Lấp lánh sao trời chiếu dọc ngang 
Dưỡng lão ngôi nhà nơi Cẩm tự  
Đông người lui tới thấy chàng ràng 
Công thầy Định Tánh trùng tu tự 
Tín nữ thiện nam cũng thích sang 
Hương Lệ Oanh VA
Aug. 5, 2025

Họa 4:

Em vẫn cón đây

Anh ở nơi nào em Hậu Giang
Trời xanh ngan ngát nắng hênh vàng
Mười năm cách biệt thường nhung nhớ
Kỹ niệm u hoài cứ ngổn ngang
Ngày tiễn trăng tròn mây chửa khép
Giờ đây bến đỗ cảnh còn ràng
Nhớ người viễn xứ ngàn xa vắng
Gối mộng hằng mơ vỗ cánh sang.
TQ
Aug. 6, 2025 



1. Tân nhạc: Nhớ về miềnTây
Sáng tác: Minh Vi
Ca sĩ: Cẩm Ly



1. Em xinh tươi dáng người miền [G] Tây
Đẹp mặn mà như cây [Bm] lúa
Tuy quanh năm gắn liền ruộng [Am] nương
Áo bà ba dễ [Bm] thương, nhu [Em] mì và chất [Bm] phác. [D7]

2. Tô canh chua nức lòng miền [G] Tây
Kìa hàng dừa xanh tươi [Bm] tốt
Tuy bên đây cách một dòng [Am] sông
Câu hò em thủy [Bm] chung, đưa [D7] đò người nào [G] quên.

ĐK:
Đường nào đường về miền [C] Tây
Bao năm xa cách bưng [Bm] biền
Từ [Em] ngày xa đất [Bm] quê [Am]
Cho tôi nghe câu hát câu [D] hò
Bên sông cô gái đưa [Bm] đò
Dịu [Am] dàng thêm nết [D7] na.
Đẹp rạng ngời người miền [C] Tây
Sao quên câu nói chân [Bm] thành
Thật [Em] thà nhưng dễ [Bm] thương [Am]
Cho tôi yêu mưa tưới trên [D] đồng
Hoa thơm cây trái sai [Bm] mùa
[Am] Nay về miền [D7] Tây sao mến thương ở nơi [G] này.

3. Qua Kiên Giang nhớ về Hậu [G] Giang
Cùng đàn cò bay trên [Bm] lúa
Qua An Giang nhớ về Tiền [Am] Giang
Nơi phù sa tốt [Bm] tươi thương [D7] hoài người miền [G] Tây
Ai chưa đi nhớ về miền [Am] Tây
Em gọi sông Cửu [Bm] Long thương [D7] hoài người miền [G] Tây.
Nghe đâu [Gm] đây tiếng vó ngựa cờ lau phất [Bb] cao
Trăng lên [F] cao lớp sóng [Dm] xô dâng trào hào [Gm] hùng
Miền Tây [Eb] ơi đây Rạch [Gm] Gầm vùi thây xâm [F] lấn
[G7] Ghi chiến công vang [Cm] lừng bao anh [F] hùng dân ta nước [Bb] Nam.
Xưa cha [Gm] ông xây luỹ hào ngăn con nước [Bb] lên
Tay dang [Cm] tay ta bảo [F] vệ quê [Gm] nhà
Câu dân [Eb] ca đi xây [F] dựng đất phương trời [Bb] Nam
[Gm] Người người hiến [Cm] dâng cho nước [D] non thanh bình đời [G] đời

Tình người khắc [Cm] sâu hương lúa [D] thơm... nơi miền ngọt [Gm] lành.


2. Cổ nhạc: Về miền Tây 

Soạn giả: Hoàng Song Việt

Tân nhạc: Tô Thanh Tùng

Nghệ sĩ: Phương Thúy & Lê Minh Hảo




 Tân nhạc: 

Nam:
Miền Cần Thơ gạo trắng nước trong,
vui niềm vui ấm no cuộc sống.
Nữ:
Miền Đồng Tháp ruộng lúa mênh mông,
yêu tình yêu thắm duyên mặn nồng.
Nam:
Ai qua Tiền Giang xuống phà Mỹ Thuận.
Nữ:
Ai đi Hậu Giang đến bắc Cần Thơ.
Nam:
Nghe bài nam bắc thương tiếng đàn vọng cổ.
Ví dầu ầu ơ theo nhịp võng đong đưa.
Miền Tây ơi! Vựa lúa miền nam hai mùa mưa nắng.
Nữ:
Miền Tây ơi! Sông nước Cửu Long chín nhánh phù sa.
Đất lành khắp chốn nở hoa.
Nam:
Vun bồi mạch sống mượt mà môi em.
 

Vọng cổ 

Câu 1:

Nữ:
Xin cảm ơn những khúc nhạc lời thơ những câu hò điệu lý.
Cảm ơn những giai điệu quê hương với tâm hồn người nghệ sĩ mang hơi thở miền Tây đi khắp nẻo... quê... mình.
Chín nhánh sông quê sâu nặng biết bao tình.
Nam:
Tình đất trăm năm với củ khoai hạt lúa.
Mái ngói, sân đình, bến nước, lũy tre xanh.
Nữ:
Khói lam chiều lưu luyến mái nhà tranh.
Gạo trắng, trăng thanh tha thiết những nhịp chày.
Bông cau rụng đầy theo gió gửi mùi hương,
để nhớ
, để thương, cho những người xa xứ.

Câu 2:

Nam:
Tôi vướng nợ cầm ca trên miền quê sông nước,
mấy chục năm dài xuôi ngược gót phong sương.
Người miền Tây luôn thiệt thà chân chất,
đất miền Tây thơm trái ngọt cây lành.
Đứng giữa Bạc Liêu hát câu vọng cổ,
mới hiểu sâu xa câu chung thủy ân tình.
Nữ:
Bông bí, măm kho, nồi canh rau đắng,
thêm thắm tình người một nắng hai sương.
Nam:
Tôi yêu cả mùa nước lũ của quê hương,
mới thấy hết tình thương và nghĩa nhân đạo lý.
Nữ:
Hạt lúa củ khoai mang ước mơ bình dị,
no ấm cho người thêm yêu mến miền Tây.

Tân nhạc:

Nữ:
Vầng trăng lên theo bước chân đi,
qua đường quê mấy nhịp cầu tre.
Nam:
Hàng cây xanh in bóng nghiêng che,
quanh vườn ao đom
đóm khuya lập lòe.
Nữ:
Ai đi miền xa nhớ về quê nhà.

Nam:
Thăm con đường xưa bến cũ miền Tây.
Tiếng cười giọng nói trong có tình thân thương.
Nữ:
Câu hò câu hát nghe dạt dào quê hương.

Câu 5:

Nam:
Ôi
! câu hò bình dị đơn sơ của những con người luôn thiệt thà chân chất.
Miền Tây ơi
! miền Tây ơi! tình người nghĩa đất sâu nặng tự ngàn xưa cho đến tận... bây... giờ.
Những đêm thuyền lướt nhẹ trên sông con sóng nhịp đôi bờ.

Nữ:
Nghe câu hò giao duyên bên cầu ao bến nước,
bầy đom đóm say tình kéo nhau mở hội hoa đăng.
Nam:
Hò ơ, thuyền ai trôi trước cho em lướt theo cùng,
chiều đã xuống rồi trời đất mông lung.

Phải duyên thì mình xích lại,
ơ, mình xích lại rồi mình thủy chung trọn đời.

năm căn:

Nữ:
Dòng sông muôn nẻo ngược xuôi.
Thuyền trôi trôi mãi ai ơi.
Nam:
Đem tiếng ca đi muôn nơi.
Lòng luôn muốn ai ở lại.
Nữ:
Người quê như lúa cùng khoai.
Tình quê như sông nước miền Tây.
Lai láng nồng say.
Như vôi thắm trầu vàng.

Câu 6:
Nam:
Đã mang lấy cái thân tằm,
không tơ vương nữa cũng nằm trong tơ.
Nữ:
Đã cùng ai buộc mối tơ,
sao dời vật đổi chớ lòng không đổi dời.
Nam:
Đứng giữa đồng xanh màu bát ngát,
thả hồn theo thơ nhạc đất miền Tây.
Nữ:

Xa xôi nhớ về lại chốn này,
miền Tây chân chất mà đong đầy yêu thương.