"Tôi không nhớ rõ bắt đầu giấc mơ ra sao, nhưng đỉnh điểm là bối cảnh trong lớp học thầy Chánh dạy toán. Hôm đó là kỳ thi cuối cùng (final), thầy Chánh cho đúng 5 câu hỏi. Thầy in sẵn 5 câu hỏi trên một trang giấy, mỗi học trò đến bàn của thầy cầm tờ câu hỏi và về chỗ ngồi của mình làm bài. Thầy không bắt phải đến đúng giờ, ai đến trước làm bài trước, xong rồi ra về. Tôi vốn là một học sinh chăm chỉ của thầy, không hiểu sao tối hôm trước đi thi, không lo học mà ngồi một mình uống 2-3 chai bia, đến sáng ra mới choàng tỉnh phóng đến lớp học. Đến nơi đã thấy các bạn làm gần xong hết rồi, chỉ còn lác đác vài người ở trong lớp. Có lẽ tôi là người cuối cùng đến nhận bài thi từ tay thầy. Bài thi cũng không có gì quá khó, nhưng không hiểu sao tôi cứ lộn tới lui mãi không giải được câu đầu tiên. Ngoài hành lang lớp học, các bạn cười nói xôn xao, còn mình vẫn vật lộn với mấy bài toán chẳng có gì là hóc búa. Mấy thằng bạn thân như Lũy, Lịch... ở ngoài cửa lớp nói vọng vô hỏi: sao lâu quá vậy? Nhìn xuống phía sau lưng, tôi thấy chẳng còn ai, có mỗi mình với thầy Chánh ngồi đợi, tâm hồn càng bối rối, đầu óc căng như dây đàn, toát mồ hôi hột mà vẫn không tìm được câu trả lời. Thêm một chi tiết nhỏ là thầy Chánh còn rủ tôi mùa hè sau khi nghỉ học khoảng 2 tuần, thầy trò đi thăm một cô nhi viện đến nói chuyện với các em bé mồ côi hay khuyết tật. Trong đám bạn đi lại ngoài hành lang hầu hết là các bạn thời cấp III, còn có những người bạn học ở đại học bên VN và ở Mỹ sau này. Càng suy nghĩ về câu hỏi Toán, càng bối rối không nghĩ ra câu trả lời và thấy quá quê với thầy Chánh, đến một lúc nào đó căng thẳng quá chịu hết nổi tôi chợt bừng tỉnh."
Nhìn đồng hồ mới 3:00 giờ sáng, trong phòng ngủ máy lạnh mát rượi mà đầu óc hoang mang và trán toát mồ hôi.
Cả ngày đi làm tôi không lý giải được tại sao mình mơ như vậy? Suy nghĩ hoài cuối cùng tôi đã tìm được câu trả lời.
Chiều tối hôm đó tôi và người bạn đánh tennis. Trung tâm tennis này có 18 sân, bắt điện sáng choang, nhưng chiều thứ Sáu bữa nay thật vắng vẻ, thằng bạn tôi mở nhạc nối vào chiếc loa thật lớn đủ các bài nhạc yêu thích của nó. Tối hôm đó có bài liên khúc "Đồng xanh - Giàn thiên lý đã xa". Hai bài hát đó thấm đậm và lưu lại trong trí nhớ của mình. Trời Texas mùa hè nóng như chảo rang, xong trận tennis mồ hôi túa ra ướt vài cái áo, uống bao nhiêu nước cũng không đủ. Tối hôm đó, ở nhà tôi cũng lôi vài chai bia uống cho đã khát.
Hai bài hát trên có lẽ đã làm tôi hoài niệm về quá khứ của tuổi thơ yêu dấu ngọc ngà. Thời cắp sách luôn là quãng thời gian êm ái và đẹp đẽ nhất của đời người. Thời áo trắng hoa mộng của tuổi thanh xuân mãi mãi luôn lưu dấu khôn nguôi trong chúng ta. Từ tâm khảm, chúng ta luôn ước ao được sống lại một phần thiên đàng tuổi thơ yêu dấu ấy.
Trong tiềm thức chúng ta luôn mơ được sống lại những tháng hoa mộng. Chúng ta ước được hóa thân như chú nai tơ ngày xưa tung tăng trong cánh "đồng xanh" mát, thơ thẩn bên bờ suối vắng của tuổi thơ. Nhưng khi tỉnh giấc chúng ta chỉ là những chú bé tội nghiệp, nằm mơ về một "giàn thiên lý" tuổi thơ mộng ảo đã xa vời vợi tít ngàn khơi.
Thực sự cánh "đồng xanh" tuổi thơ của chúng ta chẳng có những cọng cỏ non, những bông hoa tươi đẹp hay dòng suối tươi mát như những thế hệ sau này. Chúng ta chỉ là những con "bò sữa gặm cỏ cháy" tội nghiệp như nhà văn Duyên Anh đã từng ví von. Nhưng đó là những tháng ngày ngây thơ đẹp nhất không bao giờ quên của đời người mỗi khi ngồi một mình trầm tư hồi tưởng lại.
1. Tân nhạc: Lời bài Liên khúc đồng xanh và giàn thiên lý đã xa
[Em]Đồng xanh là [Am]chốn đây [Em]Thiên đàng cỏ [B7]cây [Em]Là nơi bầy [Am]thú hoang đang [Em]vui đùa trong nắng [B7]say [C]Đây những bờ [D]suối vắng In [Bm]phơi mình bên lùm [E]cây [Am]Đây những dòng [D]nước mắt khẽ [G]vươn tay về thung [B7]lũng [Em]Và những đôi [Am]nhân tình [C]đang thả [B7]hồn dưới mây [C]trời [Am] [Em] [Em]Đồng xanh giờ [Am]vắng tanh [Em]giữa trời lãng [B7]quên [Em]Còn đâu bầy [Am]thú hoang đã [Em]vui đùa trong nắng [B7]êm [C]Đâu những bờ [D]suối vắng in [Bm]phơi mình bên [E]lùm vắng [Am]Đâu những dòng [D7]nước mắt khẽ [G]vươn tay về thung [B7]lũng [Em]Và những đôi [Am]nhân tình [C]xưa đã [B7]lìa cách [C]xa rồi [Am] [Em] [C]Ta yêu đồng [Am]xanh như [D7]đã yêu thương con [Gmaj7]người [C]Ta thương đôi tình [Am]nhân kia như [D7]gió thương yêu mây [Gmaj7]trời [Em]Nhưng sao giờ [C]đây chẳng [Am7]thấy ai chung quanh ta [G]Đất trời như bãi [B7]tha ma [F#m7]trên đồng hoang cỏ [B7]cháy [Em]Giờ ta còn đứng [Am]đây [Em]giữa vùng hắt [B7]hiu [Em]Trời không một [Am]chút mây đã [Em]khô cằn như đáy [B7]tim [C]Sao ta còn [D]đứng mãi như [Bm]người tình mong đợi [E]ai [Am]Sao ta còn [D]đứng mãi để [G]nghe tâm hồn tê [B7]tái [Em]Và đã bao [Am]năm rồi [C]ta đứng [B7]chờ giữa cánh [C]đồng [Am] [Em
GIẤC MƠ
Thanh Vũ
NAM: Thật hay mơ ? Sao tâm trí tôi nhẹ tênh bay bỗng
Đảo lộn lờ mờ như cõi hư vô
Thật đây mà ! Tôi đã về với quê cũ người xưa
Thới Bình đó ngã ba nơi giòng sông Trẹm
Ngôi trường cũ vẫn trơ vơ sừng sững
Hàng tòng xanh che mát lối tôi đi
Thảm cỏ non người yêu tôi đứng đợi kia rồi
Kìa sao em khóc để giọt lệ nhòa đôi mắt
Mái tóc xanh rũ rượi dưới trăng vàng
Con nước những bồi hồi êm tiếng thở
NỮ: Vâng ! Em khóc…bởi hai mươi mấy năm xa giờ tái ngộ
Chuyện tình mình dang dở tại vì đâu
Hộ đối môn đăng quyền lực của gia đình
Thân tộc em giàu sang, anh là con của giòng dõi tá điền
Hai cuộc sống cách xa như nước không hòa đồng với lửa
Trời đất thì vô tâm để cho chim nhạn lẻ đôi âm thầm nhớ bạn
VĂN THIÊN TƯỜNG ( dựng )
Đêm đêm trở mình nghe tiếng dế….nỉ…non…Giọt sương khuya làm trường canh gỏ nhịp khúc tương tư-Gió lay ngàn lá thắm,vằng vặc trăng treo-Bé nhỏ thân hoa nuôi trong nhung gấm lụa là-Khát khao nắng mặt trời với tình anh nồng mặn-Nhưng đành câm lặng-bởi hiếu thân phong kiến buộc ràng-Bức tường thành chông gai ngăn cách - tạo cho mình hai lối rẽ chia phôi-Trên dặm đường đời em dõi theo anh, nhưng không một tin xuân anh biền biệt mịt mờ
NAM: Tủi riêng mình chung quanh kìm hãm-anh giã biệt quê hương-ra đi làm
chiến sĩ ở sa trường-Xa em tim anh rỉ máu nhưng còn tình đồng đội đồng bào-Anh sẳn sàng xả thân vì nghĩa cả-Quyết đạp bằng bất công vì hạnh phúc riêng chung
NÓI LỐI:
NỮ: Nhớ không anh ! Thuở ấy nhà em thênh thang tường cao cổng lớn. Còn
anh là học trò nghèo trú ngụ trong túp lều nhỏ cạnh khu vườn cạnh nhà em, hai đứa ta học chung trường nhưng khác lớp. Dáng vẻ anh thanh cao, đôi mắt sáng chứa chan đầy nghị lực, bênh vực bạn bè lúc sa cơ hoạn nạn, học giỏi lao động siêng năng nên được thầy yêu bạn quý
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Thời gian đưa đẩy đẩy đưa mình đã yêu nhau bằng mối tình chơn chất.Một phút xa nhau trăm ngàn nhung nhớ, cây vú sữa ngoài bờ đê
đã trở thành điểm hẹn mỗi tối mình kề vai nhau cùng ngắm ánh….trăng vàng…
NAM: Một trái chín trên cây rơi làm anh cũng sợ hãi giật mình…Vì em là con gái được nâng niu trong nhà vàng chén ngọc,mà giao du với con một tá điền mấy kiếp làm thuê
NỮ: Bão tố chực hờ bỗng đổ sập xuống đầu ta,biết mình yêu nhau hai nhà cấm đoán.
NAM: Ba anh lặng lờ đốt thuốc liền tay nhìn ảnh nội nhớ chuyện ngày xưa mà
xót thương cảnh tình con trẻ….
NAM: ( Nói dặm )Biết làm gì đây khi mình chỉ là học trò nghèo tay trắng, cúi
mặt vâng lời nuốt giọt đắng cay.
Câu 2:
NỮ: Vâng lệnh bề trên em lên Sài Gòn ở nhờ nhà người chú, hầu vĩnh viễn xa anh và tiện bề học vấn, năm năm chẳn buồn hiu bóng lẻ cô
phòng…Một tấm ảnh cùng xấp thơ anh em luôn giữ bên mình
NAM: Đó có phải chăng là tài sản của một mối tình ngang trái, mà luật lệ sang hèn ích kỷ nhỏ nhen.Hận thù nào muốn đốt chết tình yêu, dây
oan nghiệt ai nối dài lưu truyền con cháu.
NỮ: Hoàn cảnh anh với em không có bàn tay vị tha che chở, nên hạnh phúc đầu đời mang vết thương đau…
NÓI LỐI:
NAM: Em…em còn nhớ không bài ca anh thích nhất
Giọng ngọt ngào em hát dành tặng riêng anh
NỮ: Làm sao em quên được bài chia tay mùa hè của tuổi học sinh
Cứ mỗi lần gặp là anh đòi em hát hà
NAM: Rồi anh cố ý đàn sai cung lỗi nhịp
Em cũng nũng nịu giận hờn bắt anh xin lỗi và lau cho em giòng nước mắt, thuở ấy vô tư mộng mơ say đắm…
VỌNG KIM LANG:
Tràn ngập lòng yêu như bướm trắng….ngẩn ngơ…Hớn hở bên hoa hồng-Hương sắc hoa ngọt ngào lòng mình vướng dây tơ-Ước mơ kết
nên vợ chồng rồi cuộc đời rẽ chia lìa đôi
NỮ: Trời già vô tình mặc ai chua xót-Thế gian bụi bùn đầy hận oán ngổn ngang-Mẹ cha ép em lấy chồng người mà em chẳng chút yêu thương -
Nên em thoát ly gia đình vào bưng biền công tác ngành y- Vì ai mỏi mắt ngóng trông mưa rơi gió lạnh buồn hiu-Nhưng chim kia dong ruổi nơi đâu biết có nhớ…..cội cành xưa…..
NÓI LỐI:
NAM: Đất rừng miền Đông mênh mông in gót chân anh đi khắp nẽo, cây lá âm u ngày không có nắng, sốt rét vàng da lá rừng thay cơm cháo
VỌNG CỔ:
Câu 4:
Có những đêm thâu một mình với chiếc võng lắng nghe lá thu rơi xạc xào trong gió.Tiếng con bện hát vọng xa xa gợi lòng nhớ quê hương cùng người con gái anh hết dạ yêu thương bên giòng sông Trẹm, ước
chi mình có được đôi cánh sẽ lướt gió lùa mây về bên em dù một phút….sum vầy
NỮ: Đó nhớ thương đây nên lòng luôn có con sóng nhỏ bồi hồi…Giữa năm sáu tám giặc tung hoành chiến dịch, quyết diệt từng ngọn cỏ U Minh. B52 giặc bừa làng xóm tan hoang, quyển nhật ký đời mình em chua viết
đầy trang, không kịp trối trăn nhờ anh ghi tiếp.
NAM: Khoảng cách hai không gian mà mối tình mình quyện chặt, anh sẽ thay em viết bài thơ trên bản nhạc tình buồn
Câu 5:
NỮ: Nghe chăng anh tiếng con gà đập cánh gáy vang. Làng xóm xôn xao chuẩn bị ra đồng…Em phải đi đây dù anh với em vẫn còn nuối tiếc trong lòng…Nhưng số phận đã an bày anh ở lại bình yên. Cuộc sống còn khó khăn anh ráng vững vàng chớ đừng nản lòng học thói ngã nghiêng. Vì phẩm giá con người được quý trong hay không là ở lòng son vậy đó
NAM: Kìa ! Sao em vội bỏ đi ! Ồ lạ thay bước chân nàng nhẹ như gió thoảng mây bay, tà áo trắng phất phơ trên ngọn cỏ. Tôi định gọi tên em nhưng chợt hiểu ra đây là giấc mộng, ký ức tình yêu gần ba mươi năm nay bỗng hiện về.
Câu 6:
NAM: Sờ trán mình ướt lạnh mồ hôi, tay tê buốt lòng tôi quặn thắt Trách thời gian không đứng yên để tôi kéo dài cơn mộng mị được ở giữa quê nhà với cảnh cũ người xưa. Cảnh thật ồn ào đã lay tỉnh hồn tôi, đường xe cộ ngược xuôi người tất tả lo toan cuộc sống. Đứng trước tấm gương soi thấy tóc xanh điểm bạc mà nước cứ ngổn ngang còn bề bộn việc nhà.
Phía trước quãng đường rộng mở tương lai
Hạnh phúc cầm tay nhưng không quên kỷ niệm.
Thuở loạn lạc hoang vu chiến tranh áp bức mấy ai tránh được vết thương lòng của giấc mộng tình yêu…