Xướng:
Lời sám hối
Đau đớn nuốt lời thề như cắn lưỡi Bỏ rơi em tôi thành kẻ tội đồ Rời xứ sở trốn đời đi biệt tích Xin thánh thần tha thứ tội ngây ngô
Lỡ lầm tin kẻ tội đồ dối trá Em cho tôi trái chín ngọt trên cành Tôi hối hả nở lời ru ủy mị Em động tình hoa bướm gã chơi rong
Tim em đã nhờ tôi cất giữ Trao cho nhau hơi ấm thuở xuân thì Hoa tươi thắm nụ xuân tròn tuổi ngọc Nợ ân tình chung lối bước chung đôi
Đường ta đi thảm cỏ xanh mầu nhiệm Gió linh thiêng nhè nhẹ lướt qua hồn Say giấc ngủ mê man miền lạc giới Men rượu nồng đắm đuối nụ môi hôn
Náo ai biết đát trời cơn bão dữ Thuyền trôi xa sóng vỗ dạt đôi bờ Tôi yếu đuối sợ mưa gầm thác lũ Đành buông tay, tình hận đến thiên thu
Tôi trả lại tim em, từ dạo ấy Nhưng lòng tôi cũng xám tợ mây chiều Thôi em nhé hoàng hôn đang lịm chết Rừng cây khô lá đắp huyệt đìu hiu
Tôi ân hận giải sầu men rượu đắng Tàn canh khuya tỉnh giấc, hận vô cùng Một câu nói hay một lời bội bạc Cũng còn hơn là đánh mất lương tâm
Tôi lặng lẽ trốn đời đi xứ khác Buồn tha hương đối bóng chỉ riêng mình Căn phòng nhỏ kéo dài thêm sự sống Nhưng hồn tôi đã chết lúc sang sông
Em hỡi em, tôi chân thành sám hối Lời thề xưa nghẹn đắng cuối đời nhau Tôi xin lỗi, tôi là tên phản bội Phút này đây, tôi im lặng cuối đầu
Trần Bát Nhã (Cựu Biên Tập Viên CSQG) (Trich từ Thi tập Mơ Khúc 40 Năm, trang 80)
|
Họa:
Ăn năn
Đau khổ lắm ngậm ngùi mà líu lưỡi Bỏ quê hương tôi giống kẻ vong đồ Rời đất mẹ xuống tàu xa mất tích Xin đất trời chứng giám kẻ nghê ngô
Lỡ vấn bước thấy họ phường man trá Em đến đây như chiếc lá che cành Tôi lo lắng vì em nhiều mộng mị Em dặn dò anh cẩn thận ruổi rong
Tim của anh em vẫn còn gìn giữ Trao yêu thương với giọng nói thầm thì Hoa chướm nở em nâng niu ngà ngọc Nợ duyên tình ta chẳng nở lìa đôi
Đường rộng mở có nhiều nơi tín nhiệm Gió hay hay nhè nhẹ mát tâm hồn Say giấc mộng em mơ miền tiên giới Men rượu tình tỉnh ngộ lúc hòang hôn
Nào ai biết nổi lên cơn sóng dữ Thuyền bấp bênh trôi dạt lại vô bờ Tôi lo ngại số phần như nước lũ Đành nghiến răng chịu trận đến ngàn thu
Tôi đã mất em, đêm buồn năm ấy Nhưng tim tôi như tiếng vạc kêu chiều Thôi đừng trách và coi như đã chết Rừng trơ cành làm nặng cảnh quạnh hiu
Tôi nâng chén một mình sao thấy đắng Tàn đông rồi mà nó quá khốn cùng Một lời hứa thôi sao đành bội bạc Cũng khác chi là những kẻ vô tâm
Tôi ủ rủ lìa quê sang nơi khác Buồn ly hương thui thủi có một mình Căn nhà lạ tập quen dần nếp sống Nhưng tâm tư như kẻ đuối trên sông
Em tha thứ một lần xin sám hối Lời hẹn thề xin giữ đẹp cho nhau Tôi hối hận mình là người vong bội Phút ăn năn tôi chẳng dám ngẩng đầu
Trần-Lâm Phát Nov. 2022 |