Buồn Xưa (II)
Người đi bỏ lại dòng sông ly biệt
Con dốc đời mệt mỏi tấm thân ta
Dẫu sỏi đá cũng ngậm ngùi thương tiếc
Những đêm dài nghe trăn trở xót xa
Sương khuya lạnh trăng treo lơ lửng
Nệm ấm chăn êm sao chẳng ấm lòng
Ta đi đáp lại lời thề sông núi
Để nụ hồng héo úa giữa mùa đông
Vận nước đổi thay ta mang thân tù tội
Bốn năm trở về vườn cũ trống không
Thôi đành bỏ hết niềm riêng tâm sự
Cho lòng thanh thản phận long đong
Chiều hạ trắng nắng vàng thêu áo lụa
Nhớ dáng em xưa với mảnh trăng gầy
Tà áo mỏng bỗng hằn lên nỗi nhớ
Trôi về đâu nước lớn ngập sông đầy?
Nhớ thuở ấy mình đi thăm xóm đạo
Đêm trăng khuya qua mấy nẻo đường quê
Nghe hơi ấm trong từng cơn gió lạnh
Vui bên nhau quên cả lối đi về
Người đi bỏ lại bao nhiêu hờn tủi
Năm tháng phôi pha rồi cũng nhạt
nhòa
Còn ta mải miết bên trời lận đận
Cầu mong người hạnh phúc ở phương
xa !
Nguyễn Cang
Mar. 25, 2023