Trịnh Anh Khôi
Trước
1975 tại Sài Gòn (và cả miền Nam), nếu tôi nhớ không nhầm, có thời gian
mà tất cả các loại xe hơi đều bị bắt buộc phải phết sơn màu vàng lên
1/3 phía trên của mặt kính 2 đèn trước, với dụng ý ngăn các bác tài khi
pha đèn ban đêm sẽ làm bớt chói mắt người hay xe chạy ngược chiều. Lại
nữa, nơi các ngã tư gần mọi bệnh viện đều có treo bảng “Cấm nhấn còi” để
giúp các bệnh nhân ở đó được nghỉ ngơi thực sự. Rồi các xe đỗ trên các
phố cũng đều phải tuân theo bảng “Ngày chẵn lẻ”.
Tất
cả xe taxi – Lúc đó là loại 4 chevaux – đều sơn tuyền một màu xanh hoặc
nửa vàng nửa xanh, nhằm giúp khách nhận biết từ xa để gọi mà không nhầm
với mọi thứ xe chạy “dù” khác. Của đáng tội, thời ấy còn lạc hậu, tôi
còn nhớ mỗi khi ngồi trong xe mà muốn mở cửa bước xuống, thì người ta đã
không tìm thấy tay nắm đâu cả mà phải cầm vào một sợi dây thép căng hết
bề ngang cánh cửa để kéo thật mạnh. Ấy thế mà những chiếc taxi cũ kỹ ấy
vẫn đã làm nên một phần chân dung Sài Gòn thuở ấy. Chúng phải có phần
đèn hộp bắt chết trên mui xe, mà về đêm, hộp đó sẽ sáng lên.
Xe
buýt cũng phải sơn một màu đặc trưng để dễ phân biệt với các loại xe đò
chạy tuyến dài. Ví dụ như khi đó, tại gần khu Bà Quẹo, vẫn có bến xe
buýt vàng (Gọi là tô-buýt vàng) mà nếu muốn cầm lái, tức là khi họ rong
ruổi mà ngồi sau lưng họ sẽ là sinh mệnh của mấy chục người vô tội, các
bác tài phải trải qua bao nhiêu năm mướt mồ hôi mới giật được bằng
chuyên dụng. Từ 18 – 20, anh đã có thể học và thi lấy bằng xe 4 chỗ; sau
đó vài ba năm, mới lên được một hạng, rồi cày vô-lăng thêm vài năm nữa,
mới cho sờ tới xe tải nhẹ dưới 1 tấn, lại phải thêm vài niên, mới đủ
sức lên xe tải lớn hơn chứ chưa nói là cho phép lái xe chở khách. Còn
muốn lấy dấu “khửa” để lái xe đò thứ thật, tài xế ít nhất cũng đã trên
dưới 40, tức là vào độ tuổi hết “máu” mất rồi, chả còn mấy hứng thú gì
trong chuyện nhấn ga vượt ẩu.
Chuyện đó cũng rõ ràng hệt như
chuyện nơi các ngã tư, mọi loại xe đều phải dừng sau “đường đinh”, là
phần kẻ vạch sơn trắng dành cho người đi bộ. Anh cứ thử đỗ sai làn, hay
vượt vạch kẻ xem?
Ngày
ấy, người ta còn nhớ vẫn có chữ “Nhà Thuốc Gác” để chỉ các pharmacie
bán thường trực, khác với “nhà thuốc Tây” chỉ mở cửa vào một số giờ cố
định trong ngày và dù là “gác” hay không, trước tiệm nào cũng phải có
một hộp đèn vuông có in hình một chữ thập treo lồi hẳn ra ngoài mặt tiền
– Chữ thập này không nhất thiết phải nguyên màu sơn đỏ khi đèn tắt, mà
có thể là màu xanh lá cây sẫm nữa, nhưng dứt khoát khi thành phố lên
đèn, từng hộp đèn mang ký hiệu quy định ấy cũng phải sáng lên, cho khách
đi từ xa biết chỗ mà tìm tới. Tôi nhớ, khi ấy gần như tất cả đều là nhà
thuốc tư, mà hình như tiệm nào cũng đều có cửa sắt kéo cả. Còn tiệm nào
bán thuốc Bắc thì đều có chữ “Đường” ở cuối tên (Vĩnh Sanh Đường, Thiên
Hòa Đường, Thông Tán Đường, Tín Nhân Đường) rất đặc trưng kiểu người
Hoa như trong các phim quyền cước, với các ô ngăn kéo đựng thuốc đã sấy
khô nằm sau quầy, từ sát đất chất lên tới trần nhà, còn trên mặt quầy
thì nào là cân, là bàn dao cầu, là các vuông giấy dầu hay giấy bản màu
vàng có in sẵn chữ Nho trên đó. Nó cũng đặc trưng như khi người ta đi
trên phố, thấy nhà nào có treo trước cửa kính của mình một cái ống đèn
hình trụ đứng với hai màu trắng đỏ, mà khi cắm điện vào, thấy các vạch
hai màu ấy quay theo hình trôn ốc vĩnh cửu, là biết nhà ấy mở tiệm uốn
tóc cho phái đẹp.
Người ta khi rủ nhau mở tiệm vàng là phải có
chữ “Kim” đứng đằng trước tên tiệm (Kim Hưng, Kim Xuyến, Kim Hoàng, Kim
Thẩm, Kim Ngân, Kim Hoa…) giống như mở tiệm vải là phải có chữ “Tân”
(Tân Hòa, Tân Hương, Tân Mỹ…) hoặc các tiệm hủ tíu mì, qua mấy chục năm
đánh chết cũng phải có chữ “Ký” ở đuôi (Phát Ký, Huỳnh Ký, Sanh Ký,
Nguyên Ký…) trước khi kết bằng hai từ “mì gia” mà nếu gọi đủ, phải là “X
ký mì gia” gì đấy thì nghe mới ra mùi “trú khách”.
Những cái tên
làm người ta nhớ nôn nao, như Trưng Vương hay Gia Long là giúp nghĩ
ngay tới những tà áo dài trắng (và tím) tinh khôi trước mọi cổng trường
nữ sinh. Như Võ Trường Toản hay Pétrus Ký là quần xanh áo trắng quanh
các cánh cổng thép nan hoa, che từng khuôn viên mấy trường nam sinh luôn
rợp bóng phượng đỏ ối cả mùa Hè. Còn Colette hay Saint-Exupéry là phải
nhớ ra, các bức tường dài quét vôi màu đỏ không thể lẫn vào đâu được của
mấy ngôi trường Tây chắc chắn là dành cho con nhà giàu, mà số thầy cô
người Pháp dạy ở đó chiếm đến một nửa. Họ sống ở mấy tòa nhà sơn màu
cà-phê sữa thanh nhã, mặt tiền có kẻ ô, cao 4-5 tầng, gọi là “khu chuyên
gia” nằm quanh khu sân quần trên đường Bà Huyện Thanh Quan, gần ngã tư
Phan Đình Phùng thuở ấy.
Kỷ niệm với bản thân tôi ở trường Saint
Ex là thầy Alain Pesqué cao tới 1,85m, rất đẹp trai, dạy Math Moderne
ngày xưa, tức là dạy Tân Toán học, khác với Math Classique, là Toán Cổ
điển. Còn là thầy Albert Moreau dạy Sử Địa thế giới (Khi đó học sinh học
cả Sử Địa Việt Nam, do thầy cô người Việt dạy, và Sử Địa năm châu do
thầy người Pháp dạy), ông có biệt tài xuất chúng là không cần dùng
compas, mà vẽ Quả đất bằng phấn ngay trên bảng, trăm cái đều tròn xoe
như nhau hệt đúc khuôn. Còn là thầy Jean Baud chỉ cao có 1,68m mà tát
rất đau, khi học trò quên vở Science Naturelle (Vạn Vật Học). Còn là cô
Stéphanie Meyer dạy Français cũng khẻ tay đau điếng người khi trò không
thuộc bài, trong khi phía Văn chương Việt lại có một cô giáo khác. Phải
đi qua tất cả những thầy cô ấy tại Saint Exupéry suốt 2 năm 6ème hay
5ème trước khi sang Marie Curie, vào 4ème.
Ký ức không hề mờ nhạt
nơi những gì chính mình biết, hoặc chỉ biết loáng thoáng nơi các trường
Tây khác, dù chính cống hay chỉ “giả cầy”, như Fraternité (Gọi là
trường Bác Ái) trên đường An Dương Vương ngày đó, như Aurore (Rạng Đông)
mà tôi đi hết tiểu học trên phố Phan Đình Phùng, như Couvent Des
Oiseaux hay Jean Jacques Rousseau. Ký ức càng không mờ nhạt đi khi mình
đi qua thời tiểu học vào những năm 1950 – 1960, học chung với hai anh em
nhà Tạ Thạch và Tạ Thái, con ông Tạ Ký lúc đó là thầy giáo dạy Việt Văn
tại trường Pétrus Ký, mà cũng là một nhà thơ, cùng trong làng cầm bút
và là bạn với bố tôi. Nếu để đo về độ khá giả của gia đình bạn bè học
cùng trường, tôi sẽ không quên mất Lê Thị Đạt, vẽ rất đẹp mà học cũng
rất giỏi, con bà chủ tiệm bánh mì Hà Nội nức tiếng phố Nguyễn Thiện
Thuật; hay Trần Thu Trang, con bà chủ tiệm bánh mứt Bảo Hiên Rồng Vàng
khét tiếng nơi phố Gia Long – Cửa Bắc.
Những kỷ niệm ấy đến giờ
vẫn nồng nàn như tên các rạp hát, cứ nhớ đến Rex là phải nhớ Omar
Sharif, Julie Christie hay Géraldine Chaplin trong Docteur Zhivago; nhớ
tới Eden là nhớ Đại Sát Tinh với Vương Vũ, Tiêu Dao và Điền Phong; nhớ
Việt Long là nhớ Django không cầu nguyện của Franco Nero; hay nhớ
Victorama Quốc tế là nhớ Liz Taylor, Richard Burton cùng Rex Harrison
trong Cléopâtre. Nhớ từng lần ngồi xe taxi cùng ông bô mình ra khu trung
tâm, ăn bò kho ở tiệm bà Phạm Thị Trước hay nhai nhồm nhoàm bánh
pâté-chaud ở nhà hàng Xinh Xinh, rồi khi lớn hơn, chạy xe đạp ra phố Lê
Lợi, ngồi chơi cùng thằng bạn nghèo để bán giúp nó từng tờ nhạc Tinh Hoa
Miền Nam hay từng quyển nhạc in ronéo lem nhem, bày trên cái sạp bằng
tre gấp, dựng trước cửa rạp Mini Rex hay trước cửa tiệm bán đồ lưu niệm
Vân Anh khét tiếng thuở nào. Nhớ rằng mình vẫn sướng hơn bao bạn bè cùng
trường, còn có cha mẹ đầy đủ, được ăn học tử tế, biết chút ít ngoại ngữ
dắt lưng, trong khi chúng nó phải từ trường tốt, lui về trường nghèo vì
cha mẹ hết tiền. Và chúng nó phải kiếm sống hàng ngày, bán nhạc, bán
sách cũ quanh khu Khai Trí, bán thuốc lá trước cửa rạp Casino mà không
ít lần, mình đi xem phim lại thấy chúng vất vả đứng đó, chìa tay thu
tiền từ từng điếu thuốc thơm bán lẻ.
Nhớ
từng ngày ngồi nhìn thành phố lên đèn trong tuổi thanh niên, qua ô kính
cửa La Pagode hay Givral, nhất định lắc đầu khi mấy thằng bạn lớn hơn,
huých khuỷu tay vào cạnh sườn mình, chìa cho mình từng điếu More màu nâu
thon dài. Mà cũng không cưỡng mãi được, tuổi 22 là biết cầm điếu thuốc
Bastos Luxe đầu đời.
Nhớ cả tiệm Cảnh Hưng cho thuê sách nằm đối
diện trường Rạng Đông mà bà chủ tiệm, và nhất là ông chồng bà ấy, thuộc
vanh vách từng tựa sách nằm ở đâu, ngăn kéo nào, tầng kệ nào trong bát
ngát cả chục nghìn quyển chất chật cứng cả mặt tiền tiệm. Nhớ những tối
thầm đọc Duyên Anh và Kim Dung trong màn, nhớ cả lần ngu ngốc hỏi ông
già nghĩa của từ “Đốn mạt” là gì khi đọc trộm quyển Anh hùng đốn mạt của
Nguyên Vũ để bị xơi đòn quắn đít. Nhớ cả những bạn văn lẫy lừng của ông
già mình ghé nhà chơi, như Nguyên Sa, Vũ Hạnh, Minh Quân, Võ Phiến và
cả Mai Thảo, Nguyễn Mạnh Côn.
Nhớ cả những cây xăng có vòi bơm
bánh xe, gắn đứng giữa hai trụ xăng, phải lấy tay mình quay cây kim hơi
về số theo ý muốn rồi từ tốn ngồi xuống, mở nắp vòi, lắp đầu bơm vào săm
để cho nó tự bơm, khi nào nghe kêu cái “keng”, đủ hơi, là máy tự động
ngừng. Rồi nhớ cả chiếc Vélo Solex của ông già mình, do đi nhiều quá, bị
xóc trên yên cũng quá nhiều qua các ổ gà, ông đã bị sai cột sống.
Nhớ
những château d’eau (Tháp nước xây bằng bê-tông) là đặc trưng của Sài
Gòn thuở đó mà theo thời gian, chúng biến mất theo các ngôi nhà cao
tầng. Nhớ các vòi nước phun, người ta ra đó giặt quần áo hay gánh nước
vào từng đôi thùng tôn vuông mà quẩy về nhà. Rồi nhớ cả mùi thuốc phiện
mà ông Tư thợ mộc, làm liên gia trưởng hồi ấy, đêm đêm vẫn thầm đốt bên
bàn đèn, loang qua cửa sổ nhà bên mà vào nhà mình. Nhớ những mầu áo cũ,
cặp kính cũ của vài cô bạn trẻ đầu đời. Nhớ cả làn lông măng sẫm mầu nằm
trên mép của Khánh Ly, mặc áo dài, đi chân đất, hát nhạc Trịnh tại sân
trường Đại Học.
Bà Mai Liên đọc chương trình thời sự trên màn
hình chiếc TV National 19 inch; bà Túy Hồng với các vở kịch trồi lên từ
ngày cũ; bà Kiều Hạnh với chương trình Tuổi xanh; ông Lê Văn Khoa với
chương trình Thế giới của em; ba bốn anh em nhà họ Phạm với ban Hợp ca
Thăng Long; tòa soạn tờ Bách Khoa của ông Lê Ngộ Châu trên phố Phan Đình
Phùng; các bức minh họa kiệt xuất của họa sĩ Phạm Tăng, rồi các bức vẽ
chân dung tuyệt tác theo kiểu cubisme của họa sĩ Tạ Tỵ; vở kịch Khói lửa
Kinh thành của Lâm Ngữ Đường qua bản dịch của Vi Huyền Đắc. Nhớ cả dáng
gầy của nhà văn Nguiễn Ngu Í khi ngồi uống cà-phê với bố tôi để cùng
tranh luận không bao giờ có hồi kết về một thứ tiếng Việt kiểu mới do
ông ấy sáng tác. Nhớ từng nốt nhạc mà ông bác Phạm Duy đàn lên từ bài
Giọt mưa trên lá… Và nhiều nữa. Nhiều nữa như từng chữ quá tuyệt trong
bài Back To Soriento mà ông ấy đã chuyển lời. Nhớ cả từng bức ảnh đen
trắng của 2 bậc thầy Nguyễn Cao Đàm và Trần Cao Lĩnh.
Nhớ
từng chiếc bánh tôm trong tiệm kem Mai Hương trên phố Lê Lợi, từng ly
nước mía Viễn Đông nơi góc phố Pasteur, từng trang báo Salut Les Copains
với Stone và Éric Charden hay Sylvie Vartan trên đó. Nhớ bài Le seul
bébé qui ne pleure pas hay Laisse aller la musique thấm đầy tính tự sự
trên từng cuộn băng cassette Anna quen gọi nôm na cho dễ nhớ. Nhớ cả cái
bóng ma đi lang thang trong nghĩa địa mà người ta dàn dựng trên TV với
giọng đọc rền rĩ “Tôi chết vì ma túy” nghe rợn cả tóc gáy ngày ấy. Nhớ
bộ ria mép của Trần Quang dẫu nó không dày và trứ danh như của Omar
Sharif… Nhớ cái đầu trọc của Yul Brynner trong The Magnificent Seven
(Bảy tay súng oai hùng), và nhớ dáng gầy không giống ai của Audrey
Hepburn cùng cái cằm nổi tiếng với hố lõm vào của Kirk Douglas… Nhớ mang
máng cả những người thực ra chẳng cần nhớ làm gì như Hoàng Đức Nhã,
người đã tìm đủ cách để rũ sổ bố tôi từ Nha Báo chí Phủ Tổng Thống.
Tại
sao tôi đang ở trong những ngày này, mà lại không nhớ gì mấy về chúng
cả, để cứ phải ăn mày vào một thời từng quá cũ và xa? Tại sao bây giờ,
mình cứ nhớ chỉ về những bức bối thực tại, mà lại phải bấu rất đau vào
chuỗi ngày cứ ngỡ đã phôi pha rất lâu?… Tại sao?
Đâm ra lại như nghe loáng thoáng đâu đây, giai điệu buồn bâng khuâng từ bài Kỷ niệm:
“Cho tôi lại ngày nào,
Trăng lên bằng ngọn cau,
Me tôi ngồi khâu áo,
Bên cây đèn dầu hao…
Cha tôi ngồi xem báo,
Phố xá vắng hiu hiu,
Trong đêm mùa khô ráo,
Tôi nghe tiếng còi tàu…”.
Để thấy mình hệt như một con ốc bò thầm trên đường trăng.
Trịnh Anh Khôi