Trường làng tôi không giây phút tôi quên,
nơi sống bao kỷ niệm ngày xanh.
Trường làng tôi không giây phút tôi quên,
dù cách xa muôn trùng trường ơi!"
(Phạm Trọng Cầu)
Thưa quý thầy cô và các bạn. Như tâm tình trong bài "Trường Làng tôi" chúng ta đã hợp ca bên nhau, dù ngôi trường Thống Nhất A đã xa vời vợi, chúng ta mãi không bao giờ quên được những kỷ niệm êm ái ngọt ngào dưới mái trường thân yêu ngày nào. Mỗi lần gặp nhau là chúng ta có dịp ôn lại những ký ức đẹp đẽ nhất của một thời cắp sách "áo trắng đơn sơ mộng trắng trong". Sau những ngày háo hức đợi mong, chúng ta được gặp gỡ nhau với bao niềm vui rộn rã tiếng cười. Khoảng khắc bên nhau giờ đã xa rồi, giờ đây mọi người lại trở về nhà với sự yên tĩnh thường nhật của đời sống. Những giờ phút sum họp ngắn ngủi bên nhau như viên đá ném xuống mặt hồ làm xao động tâm hồn mình nhưng dư âm của làn sóng mến thương thầy trò bạn bè vẫn còn vương vấn, vang vọng mãi trong lòng mọi người.
Rất tiếc chỉ có vài giờ ngắn ngủi không thể đến từng người để thăm hỏi, em xin dùng những dòng tâm tình này để gửi đến mọi người những lời chia sẻ thân thương nhất của ngày hội ngộ.
Trước hết em xin thành thật cáo lỗi mọi người vì đến quá trễ, em phải dự một bữa tiệc kỷ niệm 50 năm thành hôn của người thân trong gia đình, buổi xế trưa dự lễ trong thánh đường, còn đến tối có buổi dạ tiệc ở nhà hàng. Ăn được 3 món khai vị là em vọt mất vì nhớ mấy thằng bạn thân quá rồi, trong lòng nóng như lửa đốt không còn tâm trí ngồi đây thưởng thức tôm hùm hay "steak" thịnh soạn sẽ mang đến sau.Em cũng như hầu hết các bạn đã trở lại đi làm như thứ Hai mỗi tuần, những phút rảnh rỗi lại nhớ đến gương mặt của từng thầy cô và các bạn thân thương.
Thật tình đợi cả năm mà chỉ gặp được quý thầy cô và mấy đứa bạn thân thương chỉ có vài giờ ngắn ngủi. Nên tất cả giác quan trong người phải mở hết công suất. Khứu giác và vị giác thưởng thức mùi BBQ của Lịch, thính giác lắng nghe bao nhiêu âm thanh từ các giọng ca karaoke bất hủ và trò chuyện của bạn bè. Ánh mắt luôn theo dõi từng khuôn mặt của mọi người để thâu lại trong trí nhớ những hình ảnh thật mến thương của thầy cô bạn bè.
Phần 1: Riêng tặng cho Thầy Cô
Thưa quý thầy cô,
Trước hết em rất cảm động khi thấy các thầy cô hy sinh rất nhiều thời gian đến tham dự với chúng em. Thầy cô đã đến từ sớm và ở lại đến phút giây cuối.
Trường làng tôi không giây phút tôi quên,
dù cách xa muôn trùng trường ơi!"
(Phạm Trọng Cầu)
Thưa quý thầy cô và các bạn. Như tâm tình trong bài "Trường Làng tôi" chúng ta đã hợp ca bên nhau, dù ngôi trường Thống Nhất A đã xa vời vợi, chúng ta mãi không bao giờ quên được những kỷ niệm êm ái ngọt ngào dưới mái trường thân yêu ngày nào. Mỗi lần gặp nhau là chúng ta có dịp ôn lại những ký ức đẹp đẽ nhất của một thời cắp sách "áo trắng đơn sơ mộng trắng trong". Sau những ngày háo hức đợi mong, chúng ta được gặp gỡ nhau với bao niềm vui rộn rã tiếng cười. Khoảng khắc bên nhau giờ đã xa rồi, giờ đây mọi người lại trở về nhà với sự yên tĩnh thường nhật của đời sống. Những giờ phút sum họp ngắn ngủi bên nhau như viên đá ném xuống mặt hồ làm xao động tâm hồn mình nhưng dư âm của làn sóng mến thương thầy trò bạn bè vẫn còn vương vấn, vang vọng mãi trong lòng mọi người.
Rất tiếc chỉ có vài giờ ngắn ngủi không thể đến từng người để thăm hỏi, em xin dùng những dòng tâm tình này để gửi đến mọi người những lời chia sẻ thân thương nhất của ngày hội ngộ.
Trước hết em xin thành thật cáo lỗi mọi người vì đến quá trễ, em phải dự một bữa tiệc kỷ niệm 50 năm thành hôn của người thân trong gia đình, buổi xế trưa dự lễ trong thánh đường, còn đến tối có buổi dạ tiệc ở nhà hàng. Ăn được 3 món khai vị là em vọt mất vì nhớ mấy thằng bạn thân quá rồi, trong lòng nóng như lửa đốt không còn tâm trí ngồi đây thưởng thức tôm hùm hay "steak" thịnh soạn sẽ mang đến sau.Em cũng như hầu hết các bạn đã trở lại đi làm như thứ Hai mỗi tuần, những phút rảnh rỗi lại nhớ đến gương mặt của từng thầy cô và các bạn thân thương.
Thật tình đợi cả năm mà chỉ gặp được quý thầy cô và mấy đứa bạn thân thương chỉ có vài giờ ngắn ngủi. Nên tất cả giác quan trong người phải mở hết công suất. Khứu giác và vị giác thưởng thức mùi BBQ của Lịch, thính giác lắng nghe bao nhiêu âm thanh từ các giọng ca karaoke bất hủ và trò chuyện của bạn bè. Ánh mắt luôn theo dõi từng khuôn mặt của mọi người để thâu lại trong trí nhớ những hình ảnh thật mến thương của thầy cô bạn bè.
Phần 1: Riêng tặng cho Thầy Cô
Thưa quý thầy cô,
Trước hết em rất cảm động khi thấy các thầy cô hy sinh rất nhiều thời gian đến tham dự với chúng em. Thầy cô đã đến từ sớm và ở lại đến phút giây cuối.
Lần
đầu tiên em diện kiến cô Xuân Sơn, chỉ nhìn từ xa nhưng cô có gương mặt và nụ
cười thật hiền hậu. Cả hai thầy cô cất công vượt đường xa từ Texas qua đây, và
cô còn tốn nhiều công sức làm bánh đem đến cho mọi người thưởng thức. Em còn cầm
hai cái bánh của cô về nhà, chiếc bánh tuy nhỏ bé nhưng gói trong đó bao nhiêu
tình cảm thương mến của cô dành cho đám học trò cũ của mình. Do đó chiếc bánh
nhỏ bé xinh xắn của cô trân quý hơn bao chiếc bánh em đã từng thưởng thức ở tất
cả các tiệm "bakery" nổi tiếng nhất từ trước đến nay. Em hình dung ra
chắc lúc làm bánh tâm trạng cô phải vui và thương mến chúng em lắm. Em cầu mong
thầy cô luôn mạnh khỏe sống an vui bên gia đình thân yêu. Thưa cô Sơn, vào phút
giây cuối cùng trước khi từ giã, sau khi nghe thầy Thông bạn cũ của thầy cùng học
Petrus Ký có đề cập thầy Thông là chủ tịch của hội sinh viên Nông Nghiệp hải
ngoại. Thầy Thông học khóa 7 Nông Lâm Súc trước năm 75, còn em học ngành Thú Y
sau 75. Nhờ dịp gặp gỡ này mà em liên lạc được với thầy, đó thật là một hạnh ngộ
hiếm hoi.
Thưa cô Huyền chủ nhiệm mến thương của chúng em, em dự định lần này gặp
lại cô, em sẽ gửi đến cô lời chia buồn muộn màng về sự ra đi của thầy. Nhưng thời
gian trôi quá nhanh, em chẳng có cơ hội trò chuyện với cô. Cô lúc nào cũng là
người hướng dẫn tinh thần cho lớp chúng em. Chúng em rất may mắn vì sau hơn 40
năm, chúng em vẫn còn được làm học trò của cô, nghe được giọng nói thân thương
của cô ngày nào.
Thưa cô, em có chuyện này phải tố giác với cô, hình như em nghe mấy bạn nữ bàn tán xì xào với nhau là so với năm ngoái, cô giáo của mình nhìn trẻ đẹp hơn?! Có lẽ không phải vất vả chăm sóc thầy, nên dù tâm hồn đơn lẻ, cô lại có nét lạnh lùng xinh đẹp của người góa phụ cô đơn. Trong khúc ca "Those were the days" cô hát cho chúng em nghe có câu: "In the glass I saw a strange reflection. Was that lonely woman really me". (Tôi nhìn thấy một bóng hình lạ trên ly rượu. Phải chăng người đàn bà cô đơn đó chính là tôi?). Lời tự hỏi đó có phải dành cho cô giáo của chúng em không? Còn riêng bạn bè chúng em lúc nào cũng: "we're older but no wiser". Một bài hát thật hay từ giai điệu đến ý nghĩa của ca từ phải không cô? Mong cô luôn tìm được niềm vui đích thực của đời sống.
Thưa cô, em có chuyện này phải tố giác với cô, hình như em nghe mấy bạn nữ bàn tán xì xào với nhau là so với năm ngoái, cô giáo của mình nhìn trẻ đẹp hơn?! Có lẽ không phải vất vả chăm sóc thầy, nên dù tâm hồn đơn lẻ, cô lại có nét lạnh lùng xinh đẹp của người góa phụ cô đơn. Trong khúc ca "Those were the days" cô hát cho chúng em nghe có câu: "In the glass I saw a strange reflection. Was that lonely woman really me". (Tôi nhìn thấy một bóng hình lạ trên ly rượu. Phải chăng người đàn bà cô đơn đó chính là tôi?). Lời tự hỏi đó có phải dành cho cô giáo của chúng em không? Còn riêng bạn bè chúng em lúc nào cũng: "we're older but no wiser". Một bài hát thật hay từ giai điệu đến ý nghĩa của ca từ phải không cô? Mong cô luôn tìm được niềm vui đích thực của đời sống.
Thưa thầy Phát, em may mắn lần này được trò chuyện với thầy nhiều nhất. Thầy là người đa tài, thầy vừa giỏi Văn, giỏi Toán và hát vọng cổ thật mùi. Em đọc được những dòng tâm sự của thầy trên diễn đàn "Vườn Thơ Tài Tử", cuộc đời truân chuyên phiêu lưu của thầy từ thời thơ ấu đến sang đất nước Hoa Kỳ. Em luôn mến phục thầy là người trong hoàn cảnh nào thầy cũng cố gắng hết khả năng làm tròn trách nhiệm trong công việc của mình, ngay khi còn ở VN dạy học lúc mà chẳng ai đãi ngộ thầy. Xem lại lá thư của các người đồng nghiệp cùng công ty của thầy ở Virginia, mới thấy được sự thương mến quý trọng của họ dành cho thầy trước khi thầy nghỉ hưu. Em coi thời khóa biểu dày đặc của thầy giúp chở người ta đi khám bệnh mới hiểu được niềm vui của thầy bây giờ là giúp đỡ tha nhân. Em cầu mong thầy luôn khỏe mạnh, sống lạc quan để thầy trò mình gặp lại định kỳ hoài nhé!
Thưa quý thầy cô, bạn Vũ Hoàng Chương luôn nói với em: chúng ta nợ quý
thầy cô nhiều lắm. Thầy cô là những tinh hoa của xã hội, nhưng chế độ sau 75
ngược đãi quý thầy cô, không đối xử tương xứng với công việc và chức vụ của thầy
cô. Chúng em và thầy cô đã sống trong những ngày lầm than khổ cực nhất sau năm 75. Nhưng dù gian lao cơ cực thầy cô vẫn mang tất
cả tâm huyết dạy dỗ chúng em với đầy đủ lương tâm và trách nhiệm của nhà giáo.
Tâm lý của người thầy luôn muốn học trò mình thành đạt. Nhìn thấy thành quả
giáo dục của mình sau bao năm là đám học trò nhỏ ngày xưa đã nên người hữu dụng,
chắc tâm hồn của thầy cô phải "nở hoa" và vui biết bao!
Sau bao năm, chúng em tự hào là đã không phụ lòng thầy cô.
Tuy không quá hoàn hảo, nhưng chắc chắn chúng em đều là những công dân tốt,
giúp ích cho xã hội và là những bậc cha mẹ sống gương mẫu cho con cái.
Xin chân thành ghi nhớ công lao của thầy cô và ân tình này chúng em suốt đời không quên.
Xin chân thành ghi nhớ công lao của thầy cô và ân tình này chúng em suốt đời không quên.
1. Tân nhạc: Trường củ tình xưa (biến cải)
Ca sĩ: Cựu học sinh THTHA
2. Cổ nhạc: Tuổi học trò
Nghệ sĩ: Thanh Ngân_Trọng Phúc
Tân nhạc
Nam:
Quay về kỷ niệm lúc còn học sinh. Tà áo trinh nguyên tô thắm bao tình. Đời học sinh với nét đoan trinh.Tươi đẹp như màu hoa xinh. Có đôi khi thấy buồn một mình.
Nữ: Tâm hồn không phiền không sầu vì ai. Màu mắt thơ ngây tóc xỏa buông dài. Lời yêu thương vẫn rót bên tai. Nhưng lòng không hề yêu ai. Bến Xuân xin... ước hẹn... ngày...mai. Vọng Cổ
Câu 1:
Nam: Dáng nhỏ em qua phất phơ tà áo trắng. Cho bao chàng trai ngẩn ngơ thầm ước được cùng em sánh bước... trên..... đường.Màu áo trinh nguyên tô thắm sân trường. Em xinh đẹp như nụ hoa hàm tíếu. Tôi âm thầm thẩn thờ bên song cửa tập làm thơ. Bài thơ đầu đời mơ mộng vu vơ, anh viết tặng em bằng mối tình si ngây dại. Suốt mấy hôm liền bài thơ nhớ thương, vẫn còn nằm im lìm trong túi áo....
Câu 2:
Nữ:Tuổi học trò hồn nhiên luyến thắng, chẳng chút suy tư hay sầu muộn ưu phiền... Em vẫn thản nhiên đùa cợt với bạn hiền. Khi nhận được bài thư tình mực tím, em thẹn thùng và mắc cở làm sao. Này chàng thi sĩ lớp mười hai kia ơi, anh có viết thật như lòng mình không nhỉ. Em còn nhỏ nên chẳng hề nghỉ tới, lời yêu thương xin hãy đợi đấy anh ơi...
Tân nhạc Nữ:
Tuổi thơ đi qua rồi, bạn bè người một nơi. Xa xôi cách trở phương trời. Thương nhau nhắn nhủ đôi lời. Nhớ những lúc bên nhau gọi tên. Vui say sưa mái trường thân mến. Và bao niềm tâm tư khó quên. Bây giờ kỷ niệm chôn vào thời gian.
Nam: Ngày tháng trôi qua hoa nở phai tàn. Tìm tương lai giữa chốn xa hoa. Phiêu bạc cuộc đời phong ba..Nhớ thương về... kỷ niệm... ngày... qua.
Vọng Cổ
Câu 5
Nữ:
Người học sinh vội qua mang theo lứa tuổi thơ ngây đầy hoa mộng. Từ giã trường xưa mỗi người đi một ngã xa xôi cách trở... phương..... trời.Hình ảnh ngày xưa thành kỷ niệm trong đời. Bài thơ tình anh trao em ngày trước, em vẫn giữ như một một kỷ vật tình yêu.
Nam:Vì tương lai anh phiêu bạt đó đây, em mộng ước xây lâu đài hạnh phúc. Trong đêm vắng anh thả hồn về bến cũ, nghe kỷ niệm ngày xưa tâm sự vơi mừng.
Câu 6
Nữ:
Mỗi lần đi ngang qua trường cũ, nhìn những tà áo trắng nhởn nhơ bay. Em thấy lòng mình rưng rưng nỗi nhớ, nhớ tuổi học trò tóc xõa bờ vai. Trang giấy trắng với màu mực tím, đôi bạn đường luôn quấn quýt bên nhau. Đã để lại trong cuộc đời bao điều kỳ diệu cho tình yêu luôn trong sáng đẹp tròn.
Nam:Tuổi học trò tuổi mộng mơ, đẹp như câu hát lời thơ trữ tình. Nữ: Những dòng nhật ký xinh xinh, thay lời tâm sự của mình ngày thơ.
Nữ:

