11 tháng 5, 2025

Ngày Hội Ngộ 2025_Phan hoàng Lý

 


Ngày Hội Ngộ 2025
Phần 2: Dành cho các bạn bè thân thương
"Đừng lưu luyến gì đây! Thôi bọn mình chia tay, thôi bọn mình chia tay..."  (Phạm Thế Mỹ)
Như lời kết của bài hát "Trăng tàn trên hè phố", thầy Thông hát cho chúng ta nghe trước khi rời xa, dù lưu luyến thật nhiều nhưng rồi cũng đến giây phút tụi mình đành phải giã từ nhau. 
Mới chỉ một tuần trước thôi, chúng ta nôn nóng mong chờ gặp lại nhau, giờ đây những khoảnh khắc của buổi họp mặt đã trở thành dĩ vãng kỷ niệm. Như lời than thở tâm sự của cô bé trong bài thơ Chùa Hương (Nguyễn Nhược Pháp), sau một ngày rong ruổi bên người yêu khi ngày vui sắp tàn và đến giờ phải chia tay nhau: "Giờ vui đời có vậy, Thoảng ngày vui qua rồi!". Niềm vui của đời sống này thường ngắn ngủi, chỉ thoáng chốc đã phai tàn. Dù thoáng qua rồi nhưng cũng làm tâm hồn chúng ta lâng lâng ấm áp tình bằng hữu thầy trò và đủ để lãng quên đi một chút nào đời sống thường nhật nhàm chán này.
Tôi lúc nào cũng tự hỏi: sao tình bạn của chúng ta đã trải qua gần 50 năm trời, khoảng thời gian xa cách của tình bạn hữu thật dài, cả 30-40 năm không hề gặp lại nhau. Vậy mà khi gặp lại, chúng ta vẫn thương mến và quyến luyến nhau như thuở nào?! Có lẽ khi chúng ta còn thơ dại, tình cảm và kỷ niệm dễ khắc sâu vào tâm hồn đơn sơ trinh trắng của mình. Tình bạn thời học sinh luôn thơ ngây, trong sáng và vô vị lợi. Suốt một thời gian dài học trung học, mỗi ngày mấy đứa con trai tụi mình gặp gỡ, nghịch ngợm và chơi đùa bên nhau. Biết bao nhiêu "kỷ niệm hoa bướm ngày thơ" của thời trung học chất chứa đầy trong ký ức. Hồi học ở Thánh Tâm, đám con trai tụi mình phải ngồi riêng ở dãy bàn học bên tay phải, con gái ngồi túm tụm bên tay trái, nhìn ra ngoài chái nhà chỗ để xe đạp, rồi lên cấp III hình như ngồi lẫn lộn với nhau. Ngày nào mà tụi mình chẳng gặp gỡ nhau, nguyên đám học trò học hành vui đùa bên nhau, áo trắng đơn sơ ríu rít như "bầy chim trắng trong sân trường". Suốt một thời mới lớn, trong lớp học chúng ta đều ngồi phía sau nhìn ngắm bờ vai, mái tóc thân quen của những bạn gái cùng lớp. Quen thuộc với bao nhiêu dáng vẻ điệu đà, ánh mắt nụ cười và giọng nói của các bạn gái. Chúng ta quen biết những bạn gái trong lớp của mình trước đó, chắc thời gian còn lâu hơn cả một thời hẹn hò với người con gái chúng ta yêu thương là người yêu dấu của mình sau này.
Rời khỏi mái trường trung học, chúng ta bôn ba trên đường đời và kết thân với rất nhiều người. Nhưng những người bạn hữu sau này không được chúng ta dành tình cảm cho như bạn bè thuở thiếu thời.  
Bạn hữu ngoài đời dễ dàng thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh; đâu có thân tình, chân thật như bạn bè thời đi học.
Xin điểm qua một chút các gương mặt bạn bè trong lần họp mặt vừa qua.

Vợ chồng Hợp lúc nào cũng hy sinh nhiều nhất cho ngày bạn bè họp mặt. Nguyên một cuối tuần vất vả, ngày nào trong nhà cũng khách khứa đông đúc ồn ào, nhưng trên gương mặt hai bạn lúc nào cũng nở nụ cười hiếu khách thật dễ mến. Cảm ơn vợ chồng Hợp rất nhiều.

Lịch bao giờ cũng là linh hồn của buổi họp mặt. Lịch lo lắng vất vả từ lúc chuẩn bị cho ngày họp mặt, ngâm rượu dâu tằm, rượu mận từ vài tháng trước. Đến ngày đại hội, Lịch đứng ra nhận trách nhiệm phụ trách ẩm thực, đi chợ, nướng BBQ cho mọi người thưởng thức.   Thiện là người âm thầm góp nhiều công sức bên trong hậu trường của ngày họp mặt. Phải lo giúp Lịch đi chợ, nấu chè đậu đen, phụ trách điều chỉnh dàn âm thanh thật hay, cuối cùng lo quay video lưu lại những hình ảnh kỷ niệm tươi vui khó quên của ngày họp mặt. Cảm ơn Thiện rất nhiều.

Các cặp đôi đáng ngưỡng mộ nhất đều đến từ Đức quốc: Phượng-Hân, Tuyết-Dương, Cảnh-Thủy. Các bạn hy sinh rất nhiều để đến với bạn bè. Sự hiện diện của các bạn chứng tỏ tình thân hữu của chúng ta thật dạt dào và trân quý biết bao! Phượng đứng ra làm M.C. điều khiển chương trình, đạo diễn trò chơi, nhờ có Phượng buổi họp mặt đã trở nên vui nhộn và sống động. Có điều mấy câu đố của Phượng khó quá, năm tới kiếm câu đố dễ hơn tí xíu nhé! Vợ chồng của Nho ở xa nhất trong nước Mỹ (Boston) nhưng năm nào cũng đến gặp bạn bè. Tâm-Vân bận việc gia đình nên phải về sớm, rất tiếc không được nói chuyện nhiều với Tâm. Mỗi năm đều thấy Nga "solo" đến với bạn bè. Bao giờ bạn bè mới hân hạnh được gặp "người hùng" của Nga, chàng trai may mắn đã chinh phục được trái tim "hoa khôi của trường trung học Thống Nhất A" năm nào.
Lũy, Ngọc Chương, Hưng và Thắng lần đầu tiên đến thăm dự buổi họp mặt. Lũy đến được với chúng ta như một sự diệu kỳ và nhờ ơn Trên an bài. Chương ơi! Chương sẽ thấy ra đi định cư nơi xứ người, bỏ lại tất cả ở quê nhà, tất cả hành trang của quãng đời còn lại ngoài gia đình, đó là tình bạn hữu thân thương của bọn mình. Hưng dù công việc quá bận rộn, "một chốn đôi quê" nhưng vẫn dành thời gian đến với bạn bè. Xin lỗi Thắng, vì mãi mới nhận ra Thắng, lần trước gặp Thắng từ hồi đám cưới Ánh Hồng ở nhà hàng "Bò 7-Món Thiên Ân" đến nay đã hơn 30 năm trời.
Điểm son nổi bật của buổi họp mặt năm nay là hôn phu và hôn thê của các bạn bè đến tham dự. Các bạn đã đem những người phối ngẫu tuyệt vời của các bạn đến họp mặt bạn bè. Các anh Hân, Phát, Dương; các chị Lệ (Vân), Thủy (Cảnh), vợ của Hưng đều tài hoa, hát thật hay, tham dự nhiệt tình, đóng góp công sức còn hơn tụi mình là các nhân vật chính của ngày họp mặt. Tôi chắc rằng gia đình của các bạn rất hạnh phúc! Vì các bạn đã có những người chồng hay vợ thương mình thật nhiều, hiểu nhau và đồng cảm đến mức hy sinh tham dự, thân thiết hòa đồng và coi những người bạn của vợ hay chồng mình như những người bạn thân của mình. Món chè trái cây của Lệ hình như "sold out", rất đặc sắc được mọi người chiếu cố nhiệt tình vì còn ngon hơn cả những nhà hàng chuyên nghiệp. Tiếng đàn guitar của anh Dương rất điêu luyện, hy vọng năm tới được nghe bài hát phóng tác lời "Trường cũ Tình xưa" cùng với giọng hát trầm ấm của tác giả. Vì không có thời gian để trò chuyện bày tỏ, nhưng xin các anh Hân, Phát, Dương nhận nơi đây sự quý mến chân tình từ đáy lòng tôi và các bạn bè.  
Tôi luôn hình dung từng người chúng ta là những ngọn nến nhỏ, mỗi lần gặp gỡ chúng ta gom chung bao ngọn nến lại, để tạo nên một ngọn lửa lớn sưởi ấm tình bạn. Chúng ta tham dự càng đông đủ, ngọn lửa càng ấm nồng. Cầu mong tình bạn của chúng ta luôn thân thiết và nồng ấm mãi mãi!


1.Tân nhạc: Thăm lại trường xưa

Sáng tác: Duy Phương

Ca sĩ: Duy Phương



2. Cổ nhạc: Về lại trường xưa
Sáng tác: Phạm Văn Đằng
Nghệ sĩ: Lê Diệu Hiền

"Dù kẻ sang sông không bao giờ trở lại, nhưng người đưa đò vẫn cần mẫn đôi tay." 
 

Trăng thu dạ khúc:
Nắng... nắng lên chiếu rọi chân trời quê hương sáng tươi 
Rôn rã tiếng cười, vui bước đến trường 
Từng trang sách mới tươi hướng tương lai 
Thầy cô giảng dạy bao lời thiêng liêng tim khắc ghi 
Ngôi trường thân thương. Ươm giống cây đời 
Để mai quê mẹ, cây đời vươn cao biếc xanh... 
 
Vọng cổ:
Câu 1:
Mỗi buổi bình minh khi ánh hồng dương rạng ngời chiếu rọi. Sân trường trở nên tưng bừng nhôn nhịp nghe xa xa vang vọng tiếng ai cười..... Những sinh viên với gương mặt rạng ngời..... Đang vội vã bước chân vào lớp, để nghe cô thầy giảng bài học mới hôm nay. Bài học mở đường đi tới tương lai, để ngày mai đây khi rời xa trường cũ. Những con người của thế hệ hôm nay, sẽ đi đến mọi miền dựng xây Tổ Quốc.... 
 
Câu 2:
Mái ngói hồng tươi vươn mình trong nắng mới, đẹp biết bao nhiêu một góc quê mình.... Ngôi trường thân thương chan chứa ân tình..... Những tình cảm ngọt ngào sâu lắng, của cô thầy dành tặng chúng ta. Ngày qua ngày ta được lớn khôn thêm, bởi có thầy cô nhiệt tình giảng dạy. Dù kẻ sang sông không bao giờ trở lại, nhưng người đưa đò vẫn cần mẫn đôi tay..... 
 
Lý Mỹ hưng
Về đây, nghe niềm xuyến xao dâng trào 
Lớp cũ trường xưa, vẫn còn vấn vươn bao tình 
Nầy đây hàng cây phương vĩ nghiêng mình trước sân 
Như đón chào ai chốn xa bước chân về thăm 
Nhớ ơn cô thầy đã không màng bao gian khó 
Chắc đôi tay chèo để đưa bao người qua sông... 
 
Vọng cổ:

Câu 5:
Về lại trường xưa nghe hồn xao xuyến. Dù đã bao năm xa rời chốn cũ nhưng mái trường xưa màu ngói vẫn tươi hồng.... Bao kỷ niệm thân thương còn in đậm trong lòng..... Nhớ làm sao thầy cô năm cũ, đã mở đường đưa ta tới tương lai. Năm tháng trôi dần màu tóc đã nhạt phai, nhưng nhiệt huyết trong tim vẫn dạt dào tuôn chảy. Gian khó bao nhiêu thầy cô vẫn không ngần ngại, dâng trọn tuổi xuân cho sự nghiệp trồng người..... 

Câu 6:
 Lý qua cầu
Trường xưa lưu dấu bao ân tình 
Nơi này chốn cũ tôi về thăm thương nhớ mênh mang 
Từng lời yêu thương của thầy cô vẫn vang bên đời 
Dù mai đây có ra đi ngàn trùng xa cách 
Ân nghĩa thầy cô ngàn năm xin mãi luôn gìn giữ bên lòng 
 

(Về Vọng cổ) Về lại trường xưa bồi hồi bao cảm xúc, kỷ niệm hôm nao sống lại trong hồn..... Tiếng trống trường rộn rã vang lên, chân bịn rịn tôi rời xa trường cũ. Ngày mai đây giữa dòng đời xuôi ngược, tôi vẫn nhớ cô thầy nơi mái trường xưa...