Phụ rẫy
Ngày giã biệt em về nơi Thốt nốt[1]
Anh thẫn thờ dựa cột mắt nhìn em
Bước chân lên con đường đá thân quen
Em ngoảnh lại với làn mi đẩm ướt
Anh để mặc cho dòng đời xuôi ngược
Và làm quen với con nước rừng sâu [2]
Nhìn Mây tàu[3] cuối buổi rất là lâu
Không quên được ngày đầu ta chung bước
Thời gian trôi theo bước đường xuôi ngược
Vết thương lòng cũng lần lượt nguôi đi
Về Sài gòn chẳng còn có thú chi
Anh co rút nằm lì nơi Rừng lá[4]
Rồi một hôm anh về thăm thân phụ
Ghé qua nhà cô bạn mới vừa quen
Và mối tình tự đó bén vun lên
Anh cảm thấy buồn tênh vì phụ rẫy
Tháng năm qua bạn bè anh xui đẩy
Chấm dứt cuộc đời rong rẩy thân trai
Chọn ngày lành rồi cùng với ông mai
Đem sính lễ để chọn ngày gia thất
Có ngờ đâu, tưởng chừng em đã mất
Bỗng một ngày lất phất dưới cơn mưa
Bước chân em trở lại mái nhà xưa
Làm dậy sóng vết lòng năm tháng cũ
Nhìn vợ hiền ngây thơ trong giấc ngủ
Không thể nào anh lạnh nhạt thờ ơ
Anh đành lòng chôn kín chuyện ngày thơ
Đành phụ bạc người cho tình tan vỡ
Rồi một ngày chân trời xa bỗng mở
Vượt trùng dương anh đến với quê người
Đôi lúc âm thầm nhớ buổi đôi mươi
Nơi quê cũ tháng ngày em vẫn đợi?
Virginia 26-4-2009