VƯỜN THƠ MỚI
Bài xướng:
Tiếng đàn trầm bổng kéo dài
Nghe mà nức nở nghe hoài khó quên
Dây đàn chùng xuống nhả lên
Mong sao phím nhạc đừng quên lối về
Tiếng rao[2] ai oán não nề
Nhìn qua ngó lại tư bề tịch liêu
PTL
[1] Hình và cây đàn của tác giả bài thơ.
Độc huyền cầm 獨絃琴 còn gọi là đàn bầu.Theo
Đại Nam thực lực tiền biên, quyển XI, trang 174 : độc huyền cầm, còn
gọi là nam cầm, do Tôn thất Dục chế ra vào năm Canh Dần, năm thứ 5
(1770). Tuy nhiên các nhà nghiên cứu âm nhạc cho rằng đàn bầu có thể có
từ ngàn năm trước.
[2] Rao: Tiếng đàn dạo trong lúc nghệ sĩ nói lối để gối đầu cho câu vọng cổ. Khi tiếng đàn ngưng thì nghệ sĩ bắt đầu vô vọng cổ.
Họa
1:
TIẾNG ĐÀN ĐÊM KHUYA
Bỗng nghe có tiếng đàn
bầu
Đêm khuya thanh vắng giọt sầu vút bay
Cung thương réo rắt ngân dài
Chơi vơi trĩu nặng u hoài lãng quên
Giọng trầm tiếng bổng rít lên
Tâm hồn lạc lỏng như quên đường về
Phải chăng tâm sự não nề
Hồn thơ lạc lối bốn bề cô liêu.
Họa 2:
MƯA CHIỀU
Nhìn bong bóng nước gợi sầu gió bay
Đàn ai như tiếng thở dài
Thanh âm thổn thức thương hoài chẳng quên
Chuông chùa vọng tiếng vang lên
Cầm chân khách lại nên quên chốn về
Dù mưa ướt áo chẳng nề
Chiều hôm dần xuống bốn bề tịch liêu.
Nguyễn Cang
Aug 9,
2022
Họa 3:
ĐỘC HUYỀN CẦM
Một bàn tay khảy nhạc sầu tuôn bay
Niềm thương nỗi nhớ ngắn dài
Tâm tư trỉu nặng u hoài sao quên
Trầm ngân sâu ,chợt vút lên
Như ru, như nhắc ai quên trở về
Thành công , thất bại chớ nề
Chung tay xua hết trăm bề cô liêu.
Tâm Quã
Aug 30, 2022
Họa 4:
ĐÊM THU BUỒN
Cánh chim chưa mỏi tiếng sầu vờn bay
Một mình lặng bóng vươn dài
Ầu ơ! giữa khoảng u hoài nào quên
Lao xao nhạc gió reo lên
Lá rơi ngõ vắng- dường quên nẻo về
Dư âm điệp khúc não nề
Tâm tư khoắc khoải bốn bề hoang liêu.
Kim Trân
Họa 5:
TIẾNG ĐÀN ĐÊM KHUYA
Đêm khuya thanh vắng âu sầu vọng bay.
Não nề như tiếng thở dài,
Phải chăng cô phụ u hoài tìm quên.
Trăng thu bàng bạc vừa lên,
Nhớ thương người đã vội quên đường về.
Canh khuya sương lạnh đâu nề,
Gửi niềm tâm sự bộn bề cô liêu.
Mỹ Ngọc
Aug. 30, 2022.
Họa 6:
TIẾNG ĐÀN TRONG ĐÊM
Đàn ai huyền ảo cung sầu nhẹ bay.
Vang xa tiếng bổng kéo dài,
Giọng trầm thổn thức u hoài nào quên.
Đêm thanh đàn cất tiếng lên,
Không gian trầm lắng người quên nẻo về.
Màn sương trắng xoá nặng nề,
Gió mơn man lạnh bốn bề cô liêu.
Minh Tâm